Kỷ niệm một thời trên đồng quê lại dội về trong tim
2017-06-03 01:20
Tác giả:
Đi qua những tháng ngày giông bão, ai lại chẳng đôi lần ngược dòng thời gian trở về với những ngày thơ bé. Có lẽ, không gì đẹp bằng những ký ức tuổi thơ. Đó là những tháng ngày đi bộ tới trường, là những lần lẽo đẽo theo gánh khoai của mẹ đi bán khắp đường làng ngõ phố, nhất là những ngày hè được thả sức vui đùa trên đồng quê yêu dấu…
Nhà tôi ở nhìn ra đồng làng, nhớ những ngày tôi chập chững bước những bước đầu tiên, mẹ thường dắt tôi ra đầu ngõ hóng gió. Từng cơn gió nồm nam dưới đồng đưa lên mơn man mát lạnh cả da thịt tựa như bàn tay mẹ vẫn thường vuốt ve, vỗ về tôi.
Tôi nhớ những ngày hè oi ả. Bữa cơm chiều, cả gia đình thường ngồi quây quần giữa sân nhà bên chiếc mâm đồng đã cũ. Chẳng cần đến quạt điện, gió ngoài đồng từng cơn thổi vào mang lại một cảm giác thật dễ chịu. Nhất là những đêm trăng thanh nằm trước hiên nhà nghe mẹ kể chuyện ngày xửa ngày xưa. Gió đồng vòng tay âu yếm và giọng kể của mẹ cứ thế dìu tôi vào giấc ngủ lúc nào chẳng biết.

Thời đó, lũ trẻ quê nghèo chúng tôi, đứa nào mà chẳng mong đến mùa gặt, nhất là vào mùa gặt tháng 5. Lúc đó, đồng quê sẽ là một không gian lý tưởng để cho chúng tôi thỏa niềm vui của mình. Chúng tôi rong ruỗi khắp đồng bắt chuột, đốt rơm, tìm những cây cỏ gà ven bờ mà chơi trò chọi gà. Mặt ruộng là sân bóng, và quả bóng bằng bưởi xanh cứ thế lăn trong tiếng reo hò inh ỏi đến khàn cả giọng. Gặp những chiều hè lộng gió, những con diều giấy tự làm của chúng tôi lại có cơ hội vi vu trên đồng chiều cuống rạ. Chúng thỏa sức bay lượn, hít gió, ngắm mây, chở bao ước mơ của chúng tôi suốt một thời thơ trẻ.
Nhớ hồi còn học cấp 1 cấp 2, vào những ngày cuối tuần hay những hôm rảnh rỗi, anh em tôi thường ra đồng bắt cua, tát cá. Dọc theo những bờ mương, bờ ruộng chừng nửa buổi, kiểu gì anh em tôi cũng kiếm đủ một nồi canh cua cho cả nhà. Hay chỉ cần đắp ngăn một đoạn mương, tát cạn nước thì có thể thu được cả tôm, cua, cá, ốc,… Những hôm trời thật nắng, nước ruộng nóng đến sủi tăm, cua ngoi lên bờ, cá rúc vào hang, anh em tôi cứ thế mà bắt bỏ giỏ mang về. Một đĩa cá đồng kho khế, một tô canh cua đồng nấu lá rau bợ trong bữa cơm đã là niềm ao ước một thời của anh em tôi.

Lớn lên, tôi đã sớm theo ba mẹ ra đồng làm ruộng. Đó là những hôm cuốc đất in hằn những chai tay mọng nước, vỡ ra rát bỏng. Những hôm đi cấy, làm cỏ ruộng đến còng cả lưng. Hay những hôm vác lúa, thồ lúa về nhà mà chân tay mỏi đến rã rời. Thế mà, suốt một đời, ba mẹ tôi mùa nối mùa cứ cần mẫn làm ruộng. Dù nắng hay mưa, dù sáng sớm, trưa trật hay tối mò, trên cánh đồng mênh mông, ba mẹ vẫn bán mặt cho đất bán lưng cho trời, vui buồn trên từng mảnh ruộng. Nghĩ lại, tôi thấy thương ba mẹ biết nhường nào.
Về thăm quê vào những ngày hè ngập nắng, bước chân tôi lại không quên ra đầu ngõ ngắm nhìn cánh đồng làng như thói quen năm nào. Vẫn là những cơn gió dưới đồng thổi lên mát rượi, vẫn là cánh đồng bát ngát dưới bầu trời quê trong xanh, cao vợi... Bao kỷ niệm một thời trên đồng quê yêu dấu lại dội về trong tim thổn thức.
© An Viên – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về
"Nếu duyên đến, cứ thuận theo tự nhiên," nó thầm nghĩ. Và rồi, sau sáu tháng yêu nhau, cả hai quyết định nắm tay nhau bước vào hôn nhân.

Thời cơ trong cuộc sống
Cuộc sống luôn trao cơ hội đồng đều cho mỗi người, thế nhưng, có mấy ai biết nắm bắt cơ hội đúng lúc, đúng thời điểm. Có câu: “Người thành công luôn tìm thấy cơ hội trong mọi khó khăn. Kẻ thất bại luôn thấy khó khăn trong mọi cơ hội”.

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)
Cô chưa quên được người cũ, nếu cho anh cơ hội thì đây cũng sẽ là cơ hội khiến anh bị tổn thương. Cô chẳng muốn đi vì lòng cô có anh nhưng lại sợ quá muộn để bắt đầu, lỡ như anh thương người khác rồi thì sao?

Hương lửa
Đã đi hết những con đường phố thị, đi cuối một mảnh đời nhiều lênh đênh, vấp váp mới nhận ra mùa ấu thơ nông nổi chân trần chạy đường quê mới chân thực là bình yên hạnh phúc.

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để "tiền đẻ ra tiền" mỗi ngày
Tất cả bắt đầu từ những thay đổi nhỏ: kiên trì, kỷ luật, khỏe mạnh, tự tin, khôn ngoan và độc lập.

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)
Cô ấm ức, cô tủi thân, cô đau khổ, cô mệt mỏi, cô bất lực. Anh không nói, không hỏi cứ vậy ôm cô thật lâu, dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy cô, truyền hơi ấm cho cô.

Món canh nhót dân dã mẹ nấu
Hồi ức đẹp đẽ về những mùa nhót tuổi thơ ùa về. Tôi với chị dằng dai, rủ rỉ... Bồn chồn nhớ quê…. Rồi tôi bỗng thèm được ăn món canh nhót dân dã mẹ nấu năm nào!

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi
Với tôi, thành phố này ngạc nhiên đến kỳ lạ, lại đẹp đến ngỡ ngàng…

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)
Tớ hi vọng chúng ta sẽ mãi bên nhau như thế. Tớ không thích kết bạn, cũng không thích hợp để làm bạn của ai cả nhưng cậu là người đầu tiên đứng trước mặt tớ và bảo vệ cho tớ, vậy nên cậu là ngoại lệ duy nhất của tớ.

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi
Tôi không phải nữ chính trong tiểu thuyết. Tôi không có một cuộc đời được sắp đặt sẵn, không có một chàng trai dịu dàng luôn đứng phía sau ủng hộ mình, không có những tình tiết kỳ diệu biến ước mơ thành sự thật chỉ trong một đêm. Nhưng tôi có chính mình.