Phát thanh xúc cảm của bạn !

Quê hương là nơi dạy tôi cách trưởng thành

2016-10-14 01:20

Tác giả:


blogradio.vn - Quê hương dạy tôi biết rằng sẽ chẳng có nơi nào bình yên hơn thế. Đâu đâu cũng có những cạm bẫy, cuộc đời sẽ có những chông gai, thế nhưng vượt qua chúng sẽ là hạnh phúc. Và quê hương sẵn sàng dang tay đón tôi về lại khi đã quá mệt mỏi khổ đau. Quê hương ôm tôi vào lòng, và cơn gió ấy rì rào như khe khẽ hát ru tôi vào giấc ngủ. 

***

Mẹ vẫn thường bảo tôi rằng có đi đâu xa hay làm gì đi chăng nữa thì vẫn phải nhớ đến quê hương nguồn cội của mình. Đừng bao giờ nghĩ rằng mình lớn lên để thoát khỏi vùng quê ấy, dù nghèo thì đó vẫn là nơi mình đã sinh ra, lớn lên và trưởng thành.

Ai cũng nói làng quê nào cũng giống nhau, cũng có những cánh đồng, có lũy tre, có bờ đê xanh cỏ, nhưng để nói đến cảm xúc thì chẳng đâu bằng quê mình.  Sau những tháng ngày lặn lội bon chen ở Hà Nội, tôi đã hiểu một ngày bình yên ở quê nhà đáng quý biết nhường nào. Những tất bật ấy khiến người ta mỏi mệt và chán nản biết bao.

Còn quê tôi, nơi chẳng có những khói bụi, những tắc đường, những tiếng thở dài buổi đêm muộn.  Nhớ quê tôi những mùa gặt, nhà ai cũng phải ra đồng từ sớm để tránh cái nắng gay gắt của mùa hè miền Trung. Những chiếc nón trắng nhấp nhô trên cánh đồng bạt ngàn lúa vàng ruộm, những tiếng í ới trêu chọc nhau, tiếng cười nói vang lên để xua tan cái mệt nhọc. Chốc chốc mẹ tôi lại ngưng tay, đưa ống tay áo quệt ngang trán khiến những giọt mồ hôi chưa kịp tan tạo thành một vệt dài. Rồi mẹ lại cười, nụ cười của người nông dân được mùa, nụ cười của người mẹ biết rằng năm nay con mình sẽ không bị đói. Thương thế đấy, thương giọt mồ hôi rơi nhanh xuống ruộng lúa còn gặt dang dở. Còn cha tôi, lượm từng guồi lúa bó lại, vác lên vai đi thoăn thoắt. Bó lúa ấy là công sức của cha, của mẹ, là những nhọc nhằn đã đến lúc nhận lại thành quả.  Chiều về, lúa sẽ được trẩy ra thành từng đống to. Đó cũng là lúc lũ trẻ con chúng tôi tha hồ mà nghịch đống rơm vừa đập. Thôi thì đủ trò, ném nhau, tung rơm lên người nhau, rồi cả làm ông bù nhìn nữa. Dường như đó chính là niềm vui lớn lao mà chúng tôi có hồi đó.

Quê hương là nơi dạy tôi cách trưởng thành

Nhớ quê tôi những mùa lạc, cả cánh đồng lạc xanh bát ngát. Nhưng ngày hè nóng, cha mẹ tôi vẫn thường dậy đi nhổ lạc từ khi gà còn chưa gáy. Cha tôi tay xách chiếc đèn pha, mẹ tất tả vác cuốc đi sau. Xuống đến ruộng thì đã thấy những chiếc đèn khác. Mọi người vừa nhổ lạc, vừa nói chuyện với nhau cho quên mệt nhọc. Khi trời sáng lên, mẹ về trước để chuẩn bị cơm nước và lo cho mấy chị em tôi, còn cha vẫn cố gắng nhổ nốt chỗ lạc. Rồi chúng tôi lại rủ nhau chạy xuống đồng, theo cha nhổ lạc. Những củ lạc tươi còn ngai ngái mùi hăng nồng của đất được rũ xuống. Rồi chúng chính là nguồn tài chính cho những bộ quần áo mới, cho những sách vở và tiền để đóng học phí cho chị em tôi trong năm học tới.  Nhìn gương mặt cha sáng bừng trong nắng, tôi biết cha đã hạnh phúc biết bao khi có thể lo cho chị em tôi cuộc sống đủ đầy hơn. Cuộc sống ở quê vất vả là thế, nhọc nhằn là thế, nhưng chưa bao giờ cha mẹ nói với chúng tôi rằng cố gắng lớn lên để thoát ra khỏi mảnh đất cằn cỗi ấy. Bởi vì ở đó chính là nhà, là cha, là mẹ, là những người yêu thương tôi, là nơi cho tôi tuổi thơ bình yên, nơi cho tôi những bài học đầu tiên để trưởng thành.

Quê hương dạy tôi biết rằng sẽ chẳng có nơi nào bình yên hơn thế. Đâu đâu cũng có những cạm bẫy, cuộc đời sẽ có những chông gai, thế nhưng vượt qua chúng sẽ là hạnh phúc. Và quê hương sẵn sàng dang tay đón tôi về lại khi đã quá mệt mỏi khổ đau. Quê hương ôm tôi vào lòng, và cơn gió ấy rì rào như khe khẽ hát ru tôi vào giấc ngủ. 

Quê hương dạy tôi biết rằng sẽ chẳng có nơi nào thương tôi hơn thế. Những trận đòn roi của cha, những lời quát mắng của mẹ chính là vì tình thương, vì mong mỏi tôi được lớn khôn hơn thế nữa. Xã hội ấy, người ta sẵn sàng khen tôi, nhưng cũng sẵn sàng vùi dập khi tôi mắc lỗi. Sẽ chẳng có ai ôm tôi vào lòng mà xoa dầu vào những vết lằn roi, cũng chẳng có ai nói với tôi bài học sau những lời mắng mỏ. 

Quê hương dạy tôi cách đi trên đoạn đường đầy sỏi đá. Chông chênh đấy, vấp ngã đấy nhưng rồi cũng biết cách tự đứng lên thôi. Trên đường đời có bao nhiêu còn đường còn khó đi hơn, gập ghềnh hơn, ngoằn nghèo hơn, nhưng rồi có sự lựa chọn nào khác cho tôi đâu. Tiếp tục đi để vượt qua chúng hay quay đầu nhìn lại nơi bắt đầu. Khi ấy chính là lúc tôi nhớ đến con đường làng đầy sỏi đá. 

Quê hương dạy tôi cách để biết thương một người và cho đi tình thương ấy mà không hề đòi nhận lại. Thương như cách cha đã thương tôi, như mẹ đã thương tôi, và còn tôi thương như thương nụ cười mẹ ngày mùa gặt.

Quê hương là nơi dạy tôi cách trưởng thành

Quê hương dạy tôi biết đến nơi có nụ cười, có niềm tin và hy vọng hơn là những ngày mỏi mệt nơi thành phố tấp nập đông người. Bước đi giữa hàng vạn hàng ngàn người, nhưng chẳng ai cho tôi nổi một nụ cười quen thuộc. Chỉ có những ánh mắt dò xét, những cái nhìn chằm chằm xét nét chứ chẳng như ở quê hương, nơi nụ cười luôn thường trực trên gương mặt những người quê hồn hậu. Người ta cười vì thân quen, cười để chào hỏi, cười để nhờ vả và cười vì yêu thương. 

Thế đó, quê hương cho tôi những bài học trưởng thành nhưng lại chẳng hề đòi hỏi gì từ người con xa quê ấy cả. Chẳng trách móc, chẳng giận hờn, cũng chẳng có những mệt mỏi lo toan trong niềm bình yên ấy. Nơi ấy có những trưa hè ru tôi vào giấc ngủ, có tiếng sáo diều của lũ trẻ vẫn nô đùa dưới đồng mặc trời nắng. 

Quê hương như người bà bao dung rộng lượng luôn mỉm cười đón cháu vào lòng.  Quê hương như người mẹ sẵn sàng bỏ qua cho ta tất cả.

Quê hương như người chị vẫn ngày hai buổi cõng tôi đến trường như ngày bé. Quê hương như người bạn vẫn lắng nghe tôi chuyện trò những chiều hè bé dại. 

Quê hương như người thầy dạy tôi bài học trưởng thành, cho tôi biết khó khăn của cuộc đời, cho tôi biết nhọc nhằn của tiếng thở dài, của giọt mồ hôi vẫn rơi ngày vất vả. Bởi thế mà tôi biết lớn lên, biết vượt qua tất cả trên đôi chân mạnh mẽ này. 

© Hòa Khỉ - blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.

Lá thư gửi đến thiên đường

Lá thư gửi đến thiên đường

Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.

Đắng cay

Đắng cay

Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.

Đơn phương yêu một người

Đơn phương yêu một người

Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.

Vì anh còn thương em

Vì anh còn thương em

Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.

Ai là bạn trong cuộc đời?

Ai là bạn trong cuộc đời?

Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.

Ánh nắng chiếu

Ánh nắng chiếu

Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu

back to top