Quê hương là nơi dạy tôi cách trưởng thành
2016-10-14 01:20
Tác giả:
blogradio.vn - Quê hương dạy tôi biết rằng sẽ chẳng có nơi nào bình yên hơn thế. Đâu đâu cũng có những cạm bẫy, cuộc đời sẽ có những chông gai, thế nhưng vượt qua chúng sẽ là hạnh phúc. Và quê hương sẵn sàng dang tay đón tôi về lại khi đã quá mệt mỏi khổ đau. Quê hương ôm tôi vào lòng, và cơn gió ấy rì rào như khe khẽ hát ru tôi vào giấc ngủ.
***
Mẹ vẫn thường bảo tôi rằng có đi đâu xa hay làm gì đi chăng nữa thì vẫn phải nhớ đến quê hương nguồn cội của mình. Đừng bao giờ nghĩ rằng mình lớn lên để thoát khỏi vùng quê ấy, dù nghèo thì đó vẫn là nơi mình đã sinh ra, lớn lên và trưởng thành.
Ai cũng nói làng quê nào cũng giống nhau, cũng có những cánh đồng, có lũy tre, có bờ đê xanh cỏ, nhưng để nói đến cảm xúc thì chẳng đâu bằng quê mình. Sau những tháng ngày lặn lội bon chen ở Hà Nội, tôi đã hiểu một ngày bình yên ở quê nhà đáng quý biết nhường nào. Những tất bật ấy khiến người ta mỏi mệt và chán nản biết bao.
Còn quê tôi, nơi chẳng có những khói bụi, những tắc đường, những tiếng thở dài buổi đêm muộn. Nhớ quê tôi những mùa gặt, nhà ai cũng phải ra đồng từ sớm để tránh cái nắng gay gắt của mùa hè miền Trung. Những chiếc nón trắng nhấp nhô trên cánh đồng bạt ngàn lúa vàng ruộm, những tiếng í ới trêu chọc nhau, tiếng cười nói vang lên để xua tan cái mệt nhọc. Chốc chốc mẹ tôi lại ngưng tay, đưa ống tay áo quệt ngang trán khiến những giọt mồ hôi chưa kịp tan tạo thành một vệt dài. Rồi mẹ lại cười, nụ cười của người nông dân được mùa, nụ cười của người mẹ biết rằng năm nay con mình sẽ không bị đói. Thương thế đấy, thương giọt mồ hôi rơi nhanh xuống ruộng lúa còn gặt dang dở. Còn cha tôi, lượm từng guồi lúa bó lại, vác lên vai đi thoăn thoắt. Bó lúa ấy là công sức của cha, của mẹ, là những nhọc nhằn đã đến lúc nhận lại thành quả. Chiều về, lúa sẽ được trẩy ra thành từng đống to. Đó cũng là lúc lũ trẻ con chúng tôi tha hồ mà nghịch đống rơm vừa đập. Thôi thì đủ trò, ném nhau, tung rơm lên người nhau, rồi cả làm ông bù nhìn nữa. Dường như đó chính là niềm vui lớn lao mà chúng tôi có hồi đó.

Nhớ quê tôi những mùa lạc, cả cánh đồng lạc xanh bát ngát. Nhưng ngày hè nóng, cha mẹ tôi vẫn thường dậy đi nhổ lạc từ khi gà còn chưa gáy. Cha tôi tay xách chiếc đèn pha, mẹ tất tả vác cuốc đi sau. Xuống đến ruộng thì đã thấy những chiếc đèn khác. Mọi người vừa nhổ lạc, vừa nói chuyện với nhau cho quên mệt nhọc. Khi trời sáng lên, mẹ về trước để chuẩn bị cơm nước và lo cho mấy chị em tôi, còn cha vẫn cố gắng nhổ nốt chỗ lạc. Rồi chúng tôi lại rủ nhau chạy xuống đồng, theo cha nhổ lạc. Những củ lạc tươi còn ngai ngái mùi hăng nồng của đất được rũ xuống. Rồi chúng chính là nguồn tài chính cho những bộ quần áo mới, cho những sách vở và tiền để đóng học phí cho chị em tôi trong năm học tới. Nhìn gương mặt cha sáng bừng trong nắng, tôi biết cha đã hạnh phúc biết bao khi có thể lo cho chị em tôi cuộc sống đủ đầy hơn. Cuộc sống ở quê vất vả là thế, nhọc nhằn là thế, nhưng chưa bao giờ cha mẹ nói với chúng tôi rằng cố gắng lớn lên để thoát ra khỏi mảnh đất cằn cỗi ấy. Bởi vì ở đó chính là nhà, là cha, là mẹ, là những người yêu thương tôi, là nơi cho tôi tuổi thơ bình yên, nơi cho tôi những bài học đầu tiên để trưởng thành.
Quê hương dạy tôi biết rằng sẽ chẳng có nơi nào bình yên hơn thế. Đâu đâu cũng có những cạm bẫy, cuộc đời sẽ có những chông gai, thế nhưng vượt qua chúng sẽ là hạnh phúc. Và quê hương sẵn sàng dang tay đón tôi về lại khi đã quá mệt mỏi khổ đau. Quê hương ôm tôi vào lòng, và cơn gió ấy rì rào như khe khẽ hát ru tôi vào giấc ngủ.
Quê hương dạy tôi biết rằng sẽ chẳng có nơi nào thương tôi hơn thế. Những trận đòn roi của cha, những lời quát mắng của mẹ chính là vì tình thương, vì mong mỏi tôi được lớn khôn hơn thế nữa. Xã hội ấy, người ta sẵn sàng khen tôi, nhưng cũng sẵn sàng vùi dập khi tôi mắc lỗi. Sẽ chẳng có ai ôm tôi vào lòng mà xoa dầu vào những vết lằn roi, cũng chẳng có ai nói với tôi bài học sau những lời mắng mỏ.
Quê hương dạy tôi cách đi trên đoạn đường đầy sỏi đá. Chông chênh đấy, vấp ngã đấy nhưng rồi cũng biết cách tự đứng lên thôi. Trên đường đời có bao nhiêu còn đường còn khó đi hơn, gập ghềnh hơn, ngoằn nghèo hơn, nhưng rồi có sự lựa chọn nào khác cho tôi đâu. Tiếp tục đi để vượt qua chúng hay quay đầu nhìn lại nơi bắt đầu. Khi ấy chính là lúc tôi nhớ đến con đường làng đầy sỏi đá.
Quê hương dạy tôi cách để biết thương một người và cho đi tình thương ấy mà không hề đòi nhận lại. Thương như cách cha đã thương tôi, như mẹ đã thương tôi, và còn tôi thương như thương nụ cười mẹ ngày mùa gặt.

Quê hương dạy tôi biết đến nơi có nụ cười, có niềm tin và hy vọng hơn là những ngày mỏi mệt nơi thành phố tấp nập đông người. Bước đi giữa hàng vạn hàng ngàn người, nhưng chẳng ai cho tôi nổi một nụ cười quen thuộc. Chỉ có những ánh mắt dò xét, những cái nhìn chằm chằm xét nét chứ chẳng như ở quê hương, nơi nụ cười luôn thường trực trên gương mặt những người quê hồn hậu. Người ta cười vì thân quen, cười để chào hỏi, cười để nhờ vả và cười vì yêu thương.
Thế đó, quê hương cho tôi những bài học trưởng thành nhưng lại chẳng hề đòi hỏi gì từ người con xa quê ấy cả. Chẳng trách móc, chẳng giận hờn, cũng chẳng có những mệt mỏi lo toan trong niềm bình yên ấy. Nơi ấy có những trưa hè ru tôi vào giấc ngủ, có tiếng sáo diều của lũ trẻ vẫn nô đùa dưới đồng mặc trời nắng.
Quê hương như người bà bao dung rộng lượng luôn mỉm cười đón cháu vào lòng. Quê hương như người mẹ sẵn sàng bỏ qua cho ta tất cả.
Quê hương như người chị vẫn ngày hai buổi cõng tôi đến trường như ngày bé. Quê hương như người bạn vẫn lắng nghe tôi chuyện trò những chiều hè bé dại.
Quê hương như người thầy dạy tôi bài học trưởng thành, cho tôi biết khó khăn của cuộc đời, cho tôi biết nhọc nhằn của tiếng thở dài, của giọt mồ hôi vẫn rơi ngày vất vả. Bởi thế mà tôi biết lớn lên, biết vượt qua tất cả trên đôi chân mạnh mẽ này.
© Hòa Khỉ - blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.






