Mẹ dạy tôi bài học đầu tiên của sự trưởng thành
2016-09-21 01:15
Tác giả:
Tôi xách hành lý về nhà sau chuỗi ngày phiêu bạt nơi đất khách. Cả thân thể và tinh thần đều kiệt quệ và rệu rã như một cỗ máy hỏng hóc. Tôi không nhớ mình đã kéo lê khoảng thời gian đó như thế nào. Chỉ là một học kỳ điểm kém, chỉ là một người không yêu mình bỏ mình đi, chỉ là có những mối quan hệ giữa người với người đôi khi không tốt đẹp như bề ngoài của nó, chỉ là những rắc rối, muộn phiền mà ai đó khi lớn lên cũng phải đối mặt một lần. Mọi thứ cảm xúc trong lòng bỗng trống rỗng như những bong bóng xà phòng, nặng nhọc bay lên rồi lặng lẽ vỡ tan vào giây phút không ai biết trước. Mọi thứ trở về hư không, như thể cái vật thể lấp lánh như sắc cầu vồng đẹp đẽ đó chưa từng tồn tại. Chỉ còn lại những đêm dài dằng dặc, ngước mắt lên nhìn căn phòng nhỏ xíu, mốc meo trong một xó xỉnh nào đó của cái thành phố nổi tiếng là xa hoa này, tôi băn khoăn không biết mình là ai, đang làm gì, đang đi đâu và sẽ về đâu. Những nỗi hoang mang, cô độc như tìm được bạn đồng hành, từ đó cứ bám riết không rời. Mà tôi, sau những chuyến đi vội vã như trốn chạy đến những miền đất xa lạ, những chênh vênh trong lòng vẫn chẳng thể nguôi ngoai. Nhà là nơi trú ẩn cuối cùng mà tôi nghĩ đến. Như một con thú bị thương, cùng đường, tôi thất thểu về nhà giữa lúc mùa mưa đang tới.
Về nhà, tôi vẫn giấu mình trong vỏ ốc cô đơn, nhấm nháp từng chút những nỗi đau vô hình mà bản thân tự nhấn chìm vào đó. Cuộc sống vận động xung quanh hình như chẳng chút liên hệ gì với tôi cả. Mẹ nhận ra sự thờ ơ của tôi, song chỉ giấu tiếng thở dài khe khẽ.

Đêm là thời khắc cho những yếu mềm trong hồn cựa quậy. Vốn dĩ đã giấu kín những mỏi mệt vào cái sự tịch mịch đến tột cùng của bóng tối, cố gắng khỏa lấp những nỗi hoang mang chông chênh của mình vào những trò giải trí vô bổ chỉ để giết thời gian, vậy mà lại mưa. Những hạt mưa rầm rì trên mái tôn âm thanh đều đều, chán ngắt. Nỗi cô đơn, bơ vơ như đợi sẵn từ đâu theo đó mà tìm về. Thèm được nói chuyện với một ai đó mà nhìn mãi trong danh bạ điện thoại, trong Facebook… những cái tên lần lượt lướt qua đầu một cách dửng dưng. Thèm được làm một điều gì đó thật điên khùng chỉ để chấm dứt cái âm thanh nhạt nhẽo vọng xuống từ mái tôn. Chấm dứt cả nỗi hoang hoải như một vết thương đang ngày càng lở loét rộng hơn trong tâm hồn. Những đêm mưa thế này, tôi thường nằm trằn trọc tới sáng. Mọi chuyện tưởng chừng cứ kéo dài một cách vô vọng cho đến một ngày...
Khi nào bạn cảm nhận được mình trưởng thành? Đối với tôi đó là khi mẹ ốm. Hàng trăm việc vụn vặt, không tên mà bình thường chẳng để ý đến đột nhiên kéo đến. Những việc ấy xoay tôi dễ dàng như một con quay đáng thương: việc nhà sắp xếp thứ tự thế nào, hàng nào ở chợ bán giò sống, mua rau trả giá thế nào, làm sao biết được cá tươi hay ươn, trái cây mua hàng nào rẻ, mua món đồ ấy phải đến nhà ai, măng tây ở nhà trồng phải chở xuống đâu để bán,… Như có ngàn con ong bay vo ve trong đầu, ngoài việc lẩm nhẩm những điều đó ra, suốt ngày tôi không còn giờ phút nào để nghĩ về cái khác nữa. Thế giới mà mẹ một mình gồng gánh bao nhiêu năm qua, tôi chỉ gánh thay trong vài ngày mà đã cảm thấy kiệt sức, muốn quỵ ngã.
Làm sao mẹ có thể là điểm tựa cho chính bản thân mình và những người khác trong gia đình suốt nhiều năm như thế? Còn tôi cảm giác vô dụng và bất lực tràn về. Đến bao giờ tôi mới có thể trở thành điểm tựa cho chính mình và cho người khác?

Khi ấy tôi mới nhận ra mẹ chính là thế giới, là nơi mà tôi hoàn toàn được che chở và bao bọc vô điều kiện bằng tình thương mẹ gom góp cả một đời người. Tôi chợt nhớ đến một câu từng đọc được ở đâu đó rằng “Chỉ có cha mẹ mới yêu con vô điều kiện, trong khi cả thế giới này phải có điều kiện mới yêu con”. Thì ra từ đó đến giờ chỉ có tôi mải miết chạy theo những con đường xa lạ, quẩn quanh trong sự hư ảo mong manh của chốn phù hoa bên ngoài mà quên mất có những khi tìm được đường về nhà, về với yêu thương thật sự thì mẹ cha có thể đã vĩnh viễn không còn ở đó để đợi tôi được nữa.
Tôi ngồi trông mẹ cả đêm. Mỗi một hơi thở mong manh của mẹ khiến nỗi sợ hãi trong lòng càng lớn. Tôi biết những ngày này giống như những ngày nghỉ phép của mẹ được cộng dồn lại của mấy chục năm quanh qua nhưng tôi vẫn ích kỷ cầu khấn trời phật đừng để mẹ tôi “nghỉ phép” lâu quá, mà nghỉ phép không thời hạn nữa thì xin đừng! Hãy coi như đây là bài học đầu tiên tôi học về sự trưởng thành và cả bài học yêu thương.
Tôi vẫn thường cho rằng hạnh phúc là khi được đi đến những nơi thật xa và trải nghiệm thật nhiều điều mới lạ, nhưng thật ra có những ngày chỉ cần bước ra sân, giữa cái nắng buổi sớm dịu mát, thấy mẹ vẫn khỏe mạnh đang cắm cúi bón phân cho bụi hồng vừa ra bông, là đủ cảm thấy hạnh phúc đang ở thật gần...
© Ngọc Hồ - blogradio.vn
Bài dự thi cuộc thi viết "ĐỂ YÊU THƯƠNG DẪN LỐI". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn nhấn vào nút "Bình chọn" dưới chân bài viết, để lại bình luận tâm đắc và chia sẻ lên mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn xem tại đây.
Có thể bạn quan tâm: Mỗi cuộc gặp gỡ trong đời đều có một lý do
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương
Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.
3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch
Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.
Vết thương mùa lũ
Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.
Sau chia tay
Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.
Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái
Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.
Cánh cửa khác của cuộc đời
Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.
Năm tháng ấy và chúng ta
Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.
Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý
Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.
Định mệnh của em
"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."
Những năm tháng không quên
Hưng và Khánh, hai cậu học sinh với tính cách đối lập, tình cờ gặp nhau trong lớp học thêm và dần trở thành bạn thân qua những lần cùng chia sẻ sách vở, bài học. Họ gắn bó qua các kỳ thi căng thẳng, những buổi ôn luyện, và cả những giấc mơ về tương lai: Hưng muốn trở thành kỹ sư, còn Khánh mơ làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ.






