Phát thanh xúc cảm của bạn !

Mẹ dạy tôi bài học đầu tiên của sự trưởng thành

2016-09-21 01:15

Tác giả:


blogradio.vn - Sau những chuyến đi vội vã như trốn chạy đến những miền đất xa lạ, những chênh vênh trong lòng vẫn chẳng thể nguôi ngoai. Nhà là nơi trú ẩn cuối cùng mà tôi nghĩ đến.

***

Tôi xách hành lý về nhà sau chuỗi ngày phiêu bạt nơi đất khách. Cả thân thể và tinh thần đều kiệt quệ và rệu rã như một cỗ máy hỏng hóc. Tôi không nhớ mình đã kéo lê khoảng thời gian đó như thế nào. Chỉ là một học kỳ điểm kém, chỉ là một người không yêu mình bỏ mình đi, chỉ là có những mối quan hệ giữa người với người đôi khi không tốt đẹp như bề ngoài của nó, chỉ là những rắc rối, muộn phiền mà ai đó khi lớn lên cũng phải đối mặt một lần. Mọi thứ cảm xúc trong lòng bỗng trống rỗng như những bong bóng xà phòng, nặng nhọc bay lên rồi lặng lẽ vỡ tan vào giây phút không ai biết trước. Mọi thứ trở về hư không, như thể cái vật thể lấp lánh như sắc cầu vồng đẹp đẽ đó chưa từng tồn tại. Chỉ còn lại những đêm dài dằng dặc, ngước mắt lên nhìn căn phòng nhỏ xíu, mốc meo trong một xó xỉnh nào đó của cái thành phố nổi tiếng là xa hoa này, tôi băn khoăn không biết mình là ai, đang làm gì, đang đi đâu và sẽ về đâu. Những nỗi hoang mang, cô độc như tìm được bạn đồng hành, từ đó cứ bám riết không rời. Mà tôi, sau những chuyến đi vội vã như trốn chạy đến những miền đất xa lạ, những chênh vênh trong lòng vẫn chẳng thể nguôi ngoai. Nhà là nơi trú ẩn cuối cùng mà tôi nghĩ đến. Như một con thú bị thương, cùng đường, tôi thất thểu về nhà giữa lúc mùa mưa đang tới.

Về nhà, tôi vẫn giấu mình trong vỏ ốc cô đơn, nhấm nháp từng chút những nỗi đau vô hình mà bản thân tự nhấn chìm vào đó. Cuộc sống vận động xung quanh hình như chẳng chút liên hệ gì với tôi cả. Mẹ nhận ra sự thờ ơ của tôi, song chỉ giấu tiếng thở dài khe khẽ.

Mẹ dạy tôi bài học đầu tiên của sự trưởng thành

Đêm là thời khắc cho những yếu mềm trong hồn cựa quậy. Vốn dĩ đã giấu kín những mỏi mệt vào cái sự tịch mịch đến tột cùng của bóng tối, cố gắng khỏa lấp những nỗi hoang mang chông chênh của mình vào những trò giải trí vô bổ chỉ để giết thời gian, vậy mà lại mưa. Những hạt mưa rầm rì trên mái tôn âm thanh đều đều, chán ngắt. Nỗi cô đơn, bơ vơ như đợi sẵn từ đâu theo đó mà tìm về. Thèm được nói chuyện với một ai đó mà nhìn mãi trong danh bạ điện thoại, trong Facebook… những cái tên lần lượt lướt qua đầu một cách dửng dưng. Thèm được làm một điều gì đó thật điên khùng chỉ để chấm dứt cái âm thanh nhạt nhẽo vọng xuống từ mái tôn. Chấm dứt cả nỗi hoang hoải như một vết thương đang ngày càng lở loét rộng hơn trong tâm hồn. Những đêm mưa thế này, tôi thường nằm trằn trọc tới sáng. Mọi chuyện tưởng chừng cứ kéo dài một cách vô vọng cho đến một ngày...

Khi nào bạn cảm nhận được mình trưởng thành? Đối với tôi đó là khi mẹ ốm. Hàng trăm việc vụn vặt, không tên mà bình thường chẳng để ý đến đột nhiên kéo đến. Những việc ấy xoay tôi dễ dàng như một con quay đáng thương: việc nhà sắp xếp thứ tự thế nào, hàng nào ở chợ bán giò sống, mua rau trả giá thế nào, làm sao biết được cá tươi hay ươn, trái cây mua hàng nào rẻ, mua món đồ ấy phải đến nhà ai, măng tây ở nhà trồng phải chở xuống đâu để bán,… Như có ngàn con ong bay vo ve trong đầu, ngoài việc lẩm nhẩm những điều đó ra, suốt ngày tôi không còn giờ phút nào để nghĩ về cái khác nữa. Thế giới mà mẹ một mình gồng gánh bao nhiêu năm qua, tôi chỉ gánh thay trong vài ngày mà đã cảm thấy kiệt sức, muốn quỵ ngã.

Làm sao mẹ có thể là điểm tựa cho chính bản thân mình và những người khác trong gia đình suốt nhiều năm như thế? Còn tôi cảm giác vô dụng và bất lực tràn về. Đến bao giờ tôi mới có thể trở thành điểm tựa cho chính mình và cho người khác?

Mẹ dạy tôi bài học đầu tiên của sự trưởng thành

Khi ấy tôi mới nhận ra mẹ chính là thế giới, là nơi mà tôi hoàn toàn được che chở và bao bọc vô điều kiện bằng tình thương mẹ gom góp cả một đời người. Tôi chợt nhớ đến một câu từng đọc được ở đâu đó rằng “Chỉ có cha mẹ mới yêu con vô điều kiện, trong khi cả thế giới này phải có điều kiện mới yêu con”. Thì ra từ đó đến giờ chỉ có tôi mải miết chạy theo những con đường xa lạ, quẩn quanh trong sự hư ảo mong manh của chốn phù hoa bên ngoài mà quên mất có những khi tìm được đường về nhà, về với yêu thương thật sự thì mẹ cha có thể đã vĩnh viễn không còn ở đó để đợi tôi được nữa.

Tôi ngồi trông mẹ cả đêm. Mỗi một hơi thở mong manh của mẹ khiến nỗi sợ hãi trong lòng càng lớn. Tôi biết những ngày này giống như những ngày nghỉ phép của mẹ được cộng dồn lại của mấy chục năm quanh qua nhưng tôi vẫn ích kỷ cầu khấn trời phật đừng để mẹ tôi “nghỉ phép” lâu quá, mà nghỉ phép không thời hạn nữa thì xin đừng! Hãy coi như đây là bài học đầu tiên tôi học về sự trưởng thành và cả bài học yêu thương.

Tôi vẫn thường cho rằng hạnh phúc là khi được đi đến những nơi thật xa và trải nghiệm thật nhiều điều mới lạ, nhưng thật ra có những ngày chỉ cần bước ra sân, giữa cái nắng buổi sớm dịu mát, thấy mẹ vẫn khỏe mạnh đang cắm cúi bón phân cho bụi hồng vừa ra bông, là đủ cảm thấy hạnh phúc đang ở thật gần...

© Ngọc Hồ - blogradio.vn

Bài dự thi cuộc thi viết "ĐỂ YÊU THƯƠNG DẪN LỐI". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn nhấn vào nút "Bình chọn" dưới chân bài viết, để lại bình luận tâm đắc và chia sẻ lên mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn xem tại đây.

Có thể bạn quan tâm: Mỗi cuộc gặp gỡ trong đời đều có một lý do


Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

Nhảy việc hoàn hảo

Nhảy việc hoàn hảo

Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.

back to top