Mẹ dạy tôi bài học đầu tiên của sự trưởng thành
2016-09-21 01:15
Tác giả:
Tôi xách hành lý về nhà sau chuỗi ngày phiêu bạt nơi đất khách. Cả thân thể và tinh thần đều kiệt quệ và rệu rã như một cỗ máy hỏng hóc. Tôi không nhớ mình đã kéo lê khoảng thời gian đó như thế nào. Chỉ là một học kỳ điểm kém, chỉ là một người không yêu mình bỏ mình đi, chỉ là có những mối quan hệ giữa người với người đôi khi không tốt đẹp như bề ngoài của nó, chỉ là những rắc rối, muộn phiền mà ai đó khi lớn lên cũng phải đối mặt một lần. Mọi thứ cảm xúc trong lòng bỗng trống rỗng như những bong bóng xà phòng, nặng nhọc bay lên rồi lặng lẽ vỡ tan vào giây phút không ai biết trước. Mọi thứ trở về hư không, như thể cái vật thể lấp lánh như sắc cầu vồng đẹp đẽ đó chưa từng tồn tại. Chỉ còn lại những đêm dài dằng dặc, ngước mắt lên nhìn căn phòng nhỏ xíu, mốc meo trong một xó xỉnh nào đó của cái thành phố nổi tiếng là xa hoa này, tôi băn khoăn không biết mình là ai, đang làm gì, đang đi đâu và sẽ về đâu. Những nỗi hoang mang, cô độc như tìm được bạn đồng hành, từ đó cứ bám riết không rời. Mà tôi, sau những chuyến đi vội vã như trốn chạy đến những miền đất xa lạ, những chênh vênh trong lòng vẫn chẳng thể nguôi ngoai. Nhà là nơi trú ẩn cuối cùng mà tôi nghĩ đến. Như một con thú bị thương, cùng đường, tôi thất thểu về nhà giữa lúc mùa mưa đang tới.
Về nhà, tôi vẫn giấu mình trong vỏ ốc cô đơn, nhấm nháp từng chút những nỗi đau vô hình mà bản thân tự nhấn chìm vào đó. Cuộc sống vận động xung quanh hình như chẳng chút liên hệ gì với tôi cả. Mẹ nhận ra sự thờ ơ của tôi, song chỉ giấu tiếng thở dài khe khẽ.
Đêm là thời khắc cho những yếu mềm trong hồn cựa quậy. Vốn dĩ đã giấu kín những mỏi mệt vào cái sự tịch mịch đến tột cùng của bóng tối, cố gắng khỏa lấp những nỗi hoang mang chông chênh của mình vào những trò giải trí vô bổ chỉ để giết thời gian, vậy mà lại mưa. Những hạt mưa rầm rì trên mái tôn âm thanh đều đều, chán ngắt. Nỗi cô đơn, bơ vơ như đợi sẵn từ đâu theo đó mà tìm về. Thèm được nói chuyện với một ai đó mà nhìn mãi trong danh bạ điện thoại, trong Facebook… những cái tên lần lượt lướt qua đầu một cách dửng dưng. Thèm được làm một điều gì đó thật điên khùng chỉ để chấm dứt cái âm thanh nhạt nhẽo vọng xuống từ mái tôn. Chấm dứt cả nỗi hoang hoải như một vết thương đang ngày càng lở loét rộng hơn trong tâm hồn. Những đêm mưa thế này, tôi thường nằm trằn trọc tới sáng. Mọi chuyện tưởng chừng cứ kéo dài một cách vô vọng cho đến một ngày...
Khi nào bạn cảm nhận được mình trưởng thành? Đối với tôi đó là khi mẹ ốm. Hàng trăm việc vụn vặt, không tên mà bình thường chẳng để ý đến đột nhiên kéo đến. Những việc ấy xoay tôi dễ dàng như một con quay đáng thương: việc nhà sắp xếp thứ tự thế nào, hàng nào ở chợ bán giò sống, mua rau trả giá thế nào, làm sao biết được cá tươi hay ươn, trái cây mua hàng nào rẻ, mua món đồ ấy phải đến nhà ai, măng tây ở nhà trồng phải chở xuống đâu để bán,… Như có ngàn con ong bay vo ve trong đầu, ngoài việc lẩm nhẩm những điều đó ra, suốt ngày tôi không còn giờ phút nào để nghĩ về cái khác nữa. Thế giới mà mẹ một mình gồng gánh bao nhiêu năm qua, tôi chỉ gánh thay trong vài ngày mà đã cảm thấy kiệt sức, muốn quỵ ngã.
Làm sao mẹ có thể là điểm tựa cho chính bản thân mình và những người khác trong gia đình suốt nhiều năm như thế? Còn tôi cảm giác vô dụng và bất lực tràn về. Đến bao giờ tôi mới có thể trở thành điểm tựa cho chính mình và cho người khác?
Khi ấy tôi mới nhận ra mẹ chính là thế giới, là nơi mà tôi hoàn toàn được che chở và bao bọc vô điều kiện bằng tình thương mẹ gom góp cả một đời người. Tôi chợt nhớ đến một câu từng đọc được ở đâu đó rằng “Chỉ có cha mẹ mới yêu con vô điều kiện, trong khi cả thế giới này phải có điều kiện mới yêu con”. Thì ra từ đó đến giờ chỉ có tôi mải miết chạy theo những con đường xa lạ, quẩn quanh trong sự hư ảo mong manh của chốn phù hoa bên ngoài mà quên mất có những khi tìm được đường về nhà, về với yêu thương thật sự thì mẹ cha có thể đã vĩnh viễn không còn ở đó để đợi tôi được nữa.
Tôi ngồi trông mẹ cả đêm. Mỗi một hơi thở mong manh của mẹ khiến nỗi sợ hãi trong lòng càng lớn. Tôi biết những ngày này giống như những ngày nghỉ phép của mẹ được cộng dồn lại của mấy chục năm quanh qua nhưng tôi vẫn ích kỷ cầu khấn trời phật đừng để mẹ tôi “nghỉ phép” lâu quá, mà nghỉ phép không thời hạn nữa thì xin đừng! Hãy coi như đây là bài học đầu tiên tôi học về sự trưởng thành và cả bài học yêu thương.
Tôi vẫn thường cho rằng hạnh phúc là khi được đi đến những nơi thật xa và trải nghiệm thật nhiều điều mới lạ, nhưng thật ra có những ngày chỉ cần bước ra sân, giữa cái nắng buổi sớm dịu mát, thấy mẹ vẫn khỏe mạnh đang cắm cúi bón phân cho bụi hồng vừa ra bông, là đủ cảm thấy hạnh phúc đang ở thật gần...
© Ngọc Hồ - blogradio.vn
Bài dự thi cuộc thi viết "ĐỂ YÊU THƯƠNG DẪN LỐI". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn nhấn vào nút "Bình chọn" dưới chân bài viết, để lại bình luận tâm đắc và chia sẻ lên mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn xem tại đây.
Có thể bạn quan tâm: Mỗi cuộc gặp gỡ trong đời đều có một lý do
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu