Phát thanh xúc cảm của bạn !

Điều con sợ nhất là những giọt nước mắt của mẹ cha

2016-09-14 01:14

Tác giả:


blogradio.vn - Ba mẹ hãy yên tâm, con đã lớn và đã biết suy nghĩ rồi. Con hiểu được điều gì làm con cảm thấy hạnh phúc, con đã đứng lên sau vấp ngã, mặc dù con biết con đường mà con sắp đi sẽ có nhiều thứ làm con vấp ngã hơn nhưng con không sợ đâu. Điều làm con sợ nhất giờ đây chính là giọt nước mắt của mẹ và nỗi buồn của ba.

***

Ba mẹ kính yêu của con!

Dạo này ba mẹ khỏe không? Con thì vẫn khỏe ba mẹ à, mong ba mẹ đừng lo cho con mà hãy cố giữ gìn sức khỏe nhé. Lâu rồi con không về quê nên con có rất nhiều điều muốn nói với ba mẹ. Hôm nay, thầy giáo cho con đề kiểm tra một tiết, đề bài làm con suy nghĩ rất nhiều.Con cũng đã đến lúc phải tự mình tìm ra hướng đi cho bản thân. Lúc nhỏ, chưa hiểu ước mơ là gì nên con vẫn hay hỏi ba mẹ về nó, ba mẹ chỉ mỉm cười và nói rằng một ngày nào đó con sẽ tự nhận ra, nó luôn ở cạnh con. Đến giờ nghĩ lại con mới hiểu rõ câu nói ấy. Có lẽ ước mơ đối với con giống như một con đường trải đầy hoa, thật là đẹp đẽ biết bao! Và con là một chú bướm nhỏ đang bay vào bất chấp mọi sự nguy hiểm. Con cảm thấy cuộc sống sẽ mất đi giá trị nếu vắng bóng của ước mơ và lí tưởng. Nhờ có ước mơ mà con cảm thấy mình sống có ý nghĩa hơn.

Ba mẹ à! Từ rất nhỏ con đã rất ngưỡng mộ ông, mặc dù con chưa bao giờ gặp mặt ông lần nào nhưng hình ảnh người thầy thuốc với bộ râu dài và nụ cười hiền lành mà con thấy ở trong ảnh với những câu chuyện về ông luôn khắc sâu trong tâm trí con. Dường như con cảm thấy nó là động lực, tác động mạnh mẽ đến những suy nghĩ của con về tương lai. Ông là mục tiêu để con phấn đấu, là thần tượng trong lòng con. Một người tài giỏi với tấm lòng nhân hậu và giản dị luôn làm con cảm thấy khâm phục vô cùng. Con luôn tự nhủ với bản thân con nhất định sẽ làm được như ông, trở thành một người thầy thuốc lỗi lạc, giúp đỡ tất cả mọi người.

Điều con sợ nhất là những giọt nước mắt của mẹ cha

Lớn lên một chút, con càng cảm thấy ước mơ của con thật là đẹp và con yêu nó nhiều lắm. Con yêu tất cả cây cối quanh con, con cảm thấy chúng tuy nhỏ bé nhưng lại quá tuyệt vời! Chúng có sức sống mãnh liệt và sức mạnh tiềm tàng khủng khiếp. Con ước sao con mau lớn để có thể thực hiện ước mơ ngay lập tức. Hình ảnh người thầy thuốc bắt mạch cho bệnh nhân, hình ảnh những chiếc cối xay, và những cây thảo dược… luôn làm con cảm thấy hạnh phúc.

Nhưng ba mẹ biết không, càng lớn con càng cảm thấy ước mơ của con vẫn còn chưa đủ. Có lẽ con hơi tham một chút, nhưng con thật sự mong muốn rằng y học cổ truyền của ông bà mình không chỉ gói gọn trong một khuôn khổ nhất định mà phải ngày càng mở rộng nó. Kết hợp giữa y học cổ truyền của phương Đông và y học hiện đại của phương Tây một cách hoàn hảo. Nếu làm được như thế thì vừa làm phát triển được y học vừa làm cho những bài thuốc quý của ông bà không bị thất truyền. Tuy có nhiều giáo sư, tiến sĩ đã thực hiện nhưng con vẫn thấy có cái gì đó không được tự nhiên cho lắm, nó gượng ép và làm cho bệnh nhân càng nghi ngờ hơn về sự kết hợp đó.Con không có đủ tư cách để phê phán hay chê bai bất cứ ai, đó chỉ là suy nghĩ của cá nhân con.

Trong thời buổi hiện nay có rất ít người chữa trị hay uống thuốc Nam vì thuốc đắng, khó uống, và một số thì lo lắng về chất lượng, họ cho rằng thuốc không hợp vệ sinh và phương pháp chữa trị lạc hậu. Nên con thật sự hi vọng rằng chính con sẽ là người thay đổi suy nghĩ của họ, để họ tin tưởng hơn về nghề thuốc lâu năm của tổ tiên nhưng bên cạnh đó con sẽ áp dụng những phương pháp tiến bộ của y học phương Tây để việc điều trị trở nên hiệu quả gấp bội.

Cứ tưởng mọi việc đơn giản như con nghĩ. Nhưng con không ngờ muốn làm được như vậy là cả quá trình phấn đấu miệt mài đấy ba mẹ ạ. Con đã bỏ phí quá nhiều thời gian vào những việc vô bổ. Con thật xấu hổ không biết phải đối mặt với ba mẹ ra sao? Con đã từng vỗ ngực hào hùng mà nói rằng con sẽ làm cho ba mẹ cảm thấy hãnh diện và tự hào về con khi con vừa mới bước chân ra tỉnh học. Nhưng con đã làm được gì ngoài việc thường xuyên đi học trễ, cúp học, kết quả học tập sa sút, từ loại giỏi mém rớt xuống loại trung bình. Con xin lỗi ba mẹ! Con chưa bao giờ thật sự cố gắng hết. Con biết rằng ba mẹ đã rất buồn về điều đó, nhưng ba mẹ luôn ở cạnh an ủi và động viên con, ba mẹ luôn hi vọng về con.

Đúng lúc con hoàn toàn tuyệt vọng, chán nản thì thầy giáo giao cho một đề kiểm tra, con thật sự bất ngờ khi đề bài là: “Ước mơ của em.” Khi con nhận được đề bài con đã tự hỏi rằng phải viết như thế nào? Đề bài đã thật sự làm con thức tỉnh. Phải! Con đã từng có một ước mơ và con yêu nó nhiều lắm! Con sẽ cố gắng hết sức để thực hiện ước mơ mà bản thân từng đánh mất. Dẫu bắt đầu lại là một việc không hề dễ nhưng con sẽ không nản lòng đâu!

Điều con sợ nhất là những giọt nước mắt của mẹ cha


Có nhiều người đi trước con cả mấy chục cây số, họ ngoái đầu lại nhìn con cười mỉa mai khi con vừa bước vào vạch xuất phát. Họ coi thường con vì họ giỏi hơn con, con hoàn toàn đồng ý nhưng điều đó không có nghĩa là con mãi đứng ở vạch xuất phát để họ cười chế nhạo. Con sẽ đứng lên và chứng minh cho họ thấy rằng con không phải là kẻ thất bại. Mặc dù con biết con không bằng họ nhưng con tin rằng nỗ lực và sự kiên trì sẽ làm nên tất cả vì “ có công mài sắt có ngày nên kim” mà. Bỏ ngoài tai những lời làm con chán nản, dồn hết tâm trí vào kế hoạch tương lai mà con đã vẽ nên.

Con sẽ cố gắng hết sức để năm sau có thể đậu vào đại học y dược, đó là bước đầu tiên để con có thể thực hiện ước mơ của bản thân. Lúc này, ước mơ của con không chỉ đơn giản là để phục vụ sở thích cá nhân mà là còn là vì ba mẹ, và tất cả người mà con yêu quý. Con thật sự muốn nhìn thấy nụ cười rạng rỡ , và gương mặt hạnh phúc của ba mẹ.

Ba mẹ hãy yên tâm, con đã lớn và đã biết suy nghĩ rồi. Con hiểu được điều gì làm con cảm thấy hạnh phúc, con đã đứng lên sau vấp ngã, mặc dù con biết con đường mà con sắp đi sẽ có nhiều thứ làm con vấp ngã hơn nhưng con không sợ đâu. Điều làm con sợ nhất giờ đây chính là giọt nước mắt của mẹ và nỗi buồn của ba. Con sẽ mãi luôn ghi nhớ lời ba mẹ dạy và điều ba mẹ hi vọng! Con nhất định sẽ băng qua khung trời xanh và mưa gió bão bùng để đi đến thành công.

Chú trâu đen nhỏ bé luôn nhớ về thảo nguyên nơi mà nó sinh ra và lớn lên. Con đường mà nó lựa chọn khi nó rời khỏi thảo nguyên không phải là con đường tăm tối mà là con đường đầy hoa. Một ngày nào đó, chú trâu đen nhỏ bé sẽ lại trở về để mang niềm hạnh phúc đến cho thảo nguyên như thảo nguyên đã từng mang đến cho nó.

Trâu đen yêu quý của ba mẹ

© Hồ Huyền Trân – blogradio.vn

Bài dự thi cuộc thi viết "ĐỂ YÊU THƯƠNG DẪN LỐI". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn nhấn vào nút "Bình chọn" dưới chân bài viết, để lại bình luận tâm đắc và chia sẻ lên mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn xem tại đây.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Cha mẹ có thương con hay không? Chắc chắn là có. Nhưng nó không lớn đến nỗi cứ hi sinh và không mong nhận lại như mọi người hay lầm tưởng hoặc lảng tránh sự thật. Thực chất thứ họ cho đi là một tình thương có điều kiện chứ không hẳn là hi sinh.

Quan họ không lấy nhau

Quan họ không lấy nhau

"Giới trẻ bây giờ lạ thật, mới gặp người ta vài lần đã nghĩ tới chuyện đặt tên cho con luôn rồi"

Nốt trầm tuổi 30!

Nốt trầm tuổi 30!

Trưởng thành là đánh đổi của rất nhiều những vấp ngã, thất bại và biến cố xảy đến. Chúng ta có lẽ đã từng khóc thầm trong đêm bởi bất lực, bởi mệt mỏi, bởi mọi thứ dường như đều sụp đổ. Nhưng chính là khi đi qua mọi chuyện, chúng ta đã mạnh mẽ như hiện giờ.

Tuổi thơ và Ngoại

Tuổi thơ và Ngoại

Tôi yêu những món đồ chơi ngoại làm cho tôi, vì lúc đó ngoại cũng nghèo không thể cho tôi được những món đồ chơi đẹp đẽ như các bạn, nhưng những món đồ chơi ngoại làm cho tôi thì tôi chắc rằng các bạn không thể mua được.

back to top