Khu chợ ở cuối con đường
2021-07-02 01:20
Tác giả:
blogradio.vn - Người ta vẫn không thay đổi tên chợ, nhưng khu chợ đã đổi mới nhiều hơn. Các hàng quán được bày biện đẹp đẽ, có kệ bàn gọn gàng nhìn sạch sẽ và tươm tất hơn xưa, nhưng Hiền tìm hoài mà chẳng thấy có bóng ai thân quen của ngày trước nữa, toàn là những gương mặt rất lạ. Hiền bỗng thèm những tiếng gọi thưở nào
***
Chắc chắn khu chợ đó có từ rất lâu, ngay từ những ngày Hiền còn bé xíu xiu, sáng sáng được má dắt theo đi chợ, Hiền nhớ nó đông đúc và ồn ào suốt ngày, đến tận xẩm tối mới tan chợ.
Chợ có cái tên rất ngộ
Chợ chồm hổm
Sau này lớn lên Hiền mới biết người ta đặt tên chợ như vậy là do những người buôn bán tại chợ đều có cách ngồi giống nhau, nên mọi người gọi vậy luôn, cho phân biệt với những khu chợ khác. Khu chợ ở quê Hiền không sầm uất như những nơi khác, người ta chỉ bán thực phẩm ăn uống hàng ngày như gạo rau thịt cá, còn nếu muốn mua sắm những thứ khác thì phải đi đến những khu chợ lớn trên thành phố.
Lúc còn nhỏ, cứ mỗi sáng là Hiền rất hay ăn ba món ăn quen thuộc, hôm thì cô ăn xôi bắp, hôm ăn bánh mì, có hôm lại ăn bánh canh. Bây giờ lớn lên xa quê rồi mà Hiền vẫn rất nhớ hương vị của những món ăn sáng một thời tuổi thơ, dù người ta vẫn bán nhan nhản khắp nơi những món ấy nhưng sao không giống với hương vị của ngày xưa ở quê cô.
Hiền nhớ bà bán xôi bắp nhất, bà to khỏe mập mạp, nói giọng Huế ngọt lịm, gánh xôi của bà rất đắt hàng, chỉ khoảng 9 giờ sáng là hết sạch, hai tay bà cứ nhanh nhẹn thuần thục trong việc gói xôi, hồi đó làm gì có hộp đựng như bây giờ, chỉ là tờ giấy báo ở dưới rồi bên trên là một tấm lá chuối, xôi mềm dẻo, có thêm nhiều nhân đậu xanh và muối mè, có cả dừa bào từng sợi và một chút hành phi thơm, giống như các hàng xôi hôm nay vẫn làm vậy, nhưng nhân đậu xanh của bà làm đặc biệt lắm, Hiền không biết cách diễn tả, nó mềm mịn và ngọt bùi, cứ cho vào miệng là cứ như thấm vào lưỡi rồi tan ra làm ai cũng ghiền. Bà biết nên cứ cho nhiều nhân vào mỗi gói xôi, vì người mua thích vậy.
Sau này bà mất, chẳng còn được ăn món xôi bắp của bà nữa, ai cũng nhắc cũng nhớ đến bà, mà cũng chẳng có ai bán món xôi đó ở chợ nữa.
Còn món bánh canh của bà Chín cũng rất đắt hàng, nhất là bán cho mấy đứa con nít và người lớn tuổi. Tô bánh canh có nước trong ngần, thêm vào mấy miếng chả cá nhỏ và một ít hành lá và tiêu rắc lên, vậy thôi, nhưng người nào ăn là sẽ nghiện vì vị nước dùng ngọt thanh, mà giá lại rất bình dân. Bà Chín ngối bên này lề đường đối diện với bà bán xôi bắp, nhưng không hẹn nhau mà cứ tầm 9 giờ là hai bà dọn hàng về.
Bây giờ bà Chín cũng mất rồi, và cũng thật lạ là cũng chẳng có ai bán tiếp món ăn đó.
Những hôm Hiền có việc vội thì cô ăn bánh mì, ổ bánh mì nóng hổi đậm đà nhân bên trong làm Hiền ăn hết rồi mà vẫn thấy thòm thèm.
Lúc nhỏ Hiền được ba cưng lắm, ba Hiền chạy xe lam, cứ mỗi tối về nhà ba lại hay cho Hiền một ít tiền tiêu vặt, Hiền nhớ những đồng cắc nhỏ tròn ba dúi vào tay cô, ba nói cho con ăn sáng, con thích ăn gì cứ ăn, vì má Hiền hiếm khi ăn sáng bên ngoài, má toàn ăn cơm ở nhà thôi.
Lớn lên một chút, Hiền phụ má việc nhà, đi chợ, chăm sóc em gái, ngoài những giờ đi học ở trường, nên cô không quên được hình ảnh khu chợ đó, nhắm mắt lại Hiền vẫn nhớ như in vị trí các cô các bác quen thuộc hay ngồi như nào, vì tính Hiền đã mua gì đó mà cô thấy ưng ý là cô sẽ mua ở hàng đó hoài, nên rất nhanh Hiền trở thành bạn hàng của mấy cô mấy bác trong khu chợ, họ quen mặt Hiền nên hôm nào cô không mua là họ hay thắc mắc.
Cô Sáu bán rau miệng mồm xởi lởi, rau của cô tươi xanh nhìn mát mắt, mà cô biết cách dọn hàng rất khoa học, sắp xếp đâu ra đó rất thuận lợi cho người mua chọn hàng nên hàng rau của cô nổi tiếng nhất chợ, chẳng lúc nào thấy cô được ngơi tay ngơi chân, người mua phải đợi đến lượt mình, vậy nhưng chẳng ai qua hàng khác mua, cứ nhất mực chờ mua ở hàng cô.
Hôm trước về thăm quê, Hiền dành đi chợ nấu cơm cho cả nhà, không phải vì cô siêng năng mà vì Hiền muốn thăm lại khu chợ xưa, khu chợ mà cứ mỗi lần nhớ đến cô lại thấy nao nao trong lòng và cay cay nơi khóe mắt.
Đây rồi, chợ chồm hổm đây rồi
Người ta vẫn không thay đổi tên chợ, nhưng khu chợ đã đổi mới nhiều hơn. Các hàng quán được bày biện đẹp đẽ, có kệ bàn gọn gàng nhìn sạch sẽ và tươm tất hơn xưa, nhưng Hiền tìm hoài mà chẳng thấy có bóng ai thân quen của ngày trước nữa, toàn là những gương mặt rất lạ. Hiền bỗng thèm những tiếng gọi thưở nào
“Em ơi, hôm nay có cá tươi lắm, mua đi em”
Còn chị bán thịt thì cứ vẫy vẫy Hiền
“Em mua thịt này về luộc là số dách luôn”
Hiền nhìn bao quát một lượt rồi bắt đầu ghé mua, Hiền luôn có cách đi chợ rất nhanh, ở nhà cũng vậy, trong đầu cô đã biết nấu món gì nên khi đến chợ chỉ cần đảo một vòng là cô đã có đầy đủ những thứ cần thiết trong túi.
Hiền đứng tần ngần ở nơi bán xôi bắp, bán bánh canh của hai người đáng tuổi bà ngoại cô một thời, nghe tim mình đầy ứ những cảm xúc, vì cái khẩu trang đã che gần hết gương mặt cô, rồi cả cái gương tối màu nữa, nên chẳng ai nhận ra cô đang xúc động, mà cho dù nhìn thấy rõ cô thì người ta làm sao biết được đó là con bé Hiền ngày xưa vẫn miệt mài với cái giỏ nhựa trên tay, với những bước chân đã quá quen thuộc với khu chợ nhỏ này.
Hiền nhìn cả khu chợ lần nữa rồi quay đi, tự hỏi không biết khi nào mới có dịp quay lại, vì cuộc sống nơi xa cứ cuốn cô đi mỗi ngày, má cô cứ mong cả nhà cô về chơi mỗi lần gọi điện thăm con gái, dù má biết Hiền bận bịu công việc rồi chồng con nữa, khó mà thực hiện được điều má mong.
“Cô ơi, có bánh bòn bon ngon lắm nè cô, năm ngàn ba que, cô mua giúp con”
Hiền quay lại, có lẽ nước mắt đã rơi theo những hồi ức lúc nào mà Hiền không hay, nên cô tháo gương đeo mắt ra để nhìn cho rõ cô bé trước mặt
Cô bé trạc chừng mười mấy tuổi, ngước đôi mắt trong veo nhìn Hiền, trên cái mâm lớn bằng tre là nhiều loại bánh khác nhau, Hiền chạnh lòng, cô bé còn nhỏ tuổi hơn con cô nữa. Hiền vẫn thích món bánh dai dai mà thơm mùi dừa đó, con gái Hiền cũng vậy
“Cho cô chín que”
Hiền đưa tiền cho cô bé, không hiểu sao cô nói thêm
“Con cẩn thận đi trên đường nha con, vì cô thấy mâm bánh lớn quá so với con, coi chừng bị ngã.”
“Con cảm ơn cô”
Chỉ còn hai ngày nữa là Hiền tạm biệt nơi đây, tạm biệt má để quay lại với ngôi nhà thân yêu của gia đình cô. Công việc làm cô hay phải đi đây đó, rong ruổi khắp các nơi, ở nhà có chị giúp việc nên cô cũng yên tâm, ít khi phải bận bịu chuyện chợ búa bếp núc. Nhưng cứ mỗi lần ngang qua bất cứ khu chợ nào, dù lớn dù nhỏ, thì khu chợ quê Hiền vẫn hiện ra trong đầu trong tim cô, rõ mồn một như những con vật bé xíu đủ sắc màu mà người ta hay làm bằng bột để bán làm đồ chơi cho trẻ con vì hồi đó làm gì có những món đồ chơi hiện đại cầu kỳ đắt tiền như bây giờ.
Những hình ảnh đó, khu chợ đó, là ba má Hiền đó thôi, là quê hương một thời thơ ấu của cô mà suốt dặm đường dài phía trước Hiền mãi mang theo.
“Quê hương mỗi người chỉ một
Như là chỉ một mẹ thôi
Quê hương nếu ai không nhớ
Sẽ không lớn nổi thành người”
© HẢI ANH - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Chuyến tàu của thanh xuân l Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.