Góc hoài niệm giữa lòng Hà Nội
2020-08-26 01:27
Tác giả:
Minh Phương Trần
blogradio.vn - Đến khi tôi lên đại học, sống xa nhà và ở trọ trên Hà Nội, gần ngay giữa trung tâm thành phố. Ở nơi phồn hoa đô thị tấp nập thì không kiếm đâu ra một chiếc loa phát thanh.
***
Vài tuần nay, tôi đọc báo và nghe tin trên mạng thì có thấy nói là đang bàn về chuyện nên giữ hay bỏ loa phát thanh mỗi sáng sớm và chiều muộn. Vẫn muôn thuở như vậy, có hai phe ý kiến. Một bên cho rằng nên giữ lại vì loa phóng thanh đã trở thành một biểu tượng truyền thống, gắn bó với người dân đã gần thế kỷ nay, từ hồi chiến tranh là phương tiện truyền bá những chủ trương, chính sách của Đảng và Chính phủ, phản ánh kịp thời diễn biến tình hình trong nước và thế giới, là cầu nối giữa trung ương và địa phương, giữa Chính phủ và nhân dân; đến thời kì hòa bình lập lại, thì là nơi chia sẻ những thông tin quan trọng trong xóm, phường, giải trí tinh thần bằng những bài ca đã đi cùng năm tháng. Bên còn lại, thì bỏ phiếu cho việc không nên tiếp tục dùng loa phát thanh nữa vì những thông tin cung cấp không cần thiết lại chẳng đủ hấp dẫn thu hút người nghe, gây ồn ào và phiền nhiễu sớm chiều.
Nhà tôi ở ngay mặt đường, chính xác hơn là đối diện với loa phát thanh của xóm. Vì vậy mọi chuyện nhà trên xóm dưới, những cuộc vận động, quyên góp, bầu cử cả nhà tôi đều nắm rất rõ. Khi còn bé, tầm cấp 1 và đầu cấp 2, tôi rất ghét chiếc loa phát thanh đó. Đối với một đứa trẻ, thì chuyện ngủ còn quan trọng vạn lần so với ăn và học. Mỗi ngày tôi đều ngủ 9 - 10 tiếng, khi mà lớn như bây giờ, tôi hiểu là ngủ đủ, nhưng thời bé ấy, lúc nào tôi cũng cảm thấy thiếu ngủ. Dậy học từ 6h30 sáng luôn là một cực hình với bất kì đứa trẻ con nào. Chiếc loa phóng thanh ấy, luôn hoạt động lúc 5h, và vị trí phòng tôi thì nghe rất rõ. Thử tưởng tượng sáng tinh mơ đang say giấc nồng, rồi có tiếng nhạc rồi là tiếng giới thiệu này nọ đánh thức, thật là kinh khủng đúng không?? Lúc nào tầm 5h sáng tôi đều thức dậy bởi tiếng đó, rồi nửa tỉnh nửa mê vật vã trên giường, ngủ chập chờn với tiếng nói đều đều của phát thanh viên trong đầu. Không ít lần, tôi ngồi dài trước ban công, rồi tự hỏi nếu tôi lấy gạch ném nát nó thì sao, hoặc là tôi viết đơn kiến nghị lên ủy ban nhân dân xin hạ bệ cái loa đó, vì nó thực sự rất ồn ào khó chịu. Lâu dần, cái loa phóng thanh đó, tôi cũng quen.
Như người ta nói, sống lâu trong cái khổ, quen khổ rồi. Thực ra cũng không phải quen theo hướng tích cực, là tôi sẽ dậy sớm hơn rồi tận hưởng cuộc sống hay gì đó. Hồi 8-10 tuổi thì tôi chưa nghĩ được như thế. Tôi quen là tôi đã trơ lỳ với cái tiếng đó, dù có phát to đến mấy, tôi cũng không tỉnh giấc cho đến khi nghe chuông báo thức. Rồi có vài bận, tôi bất ngờ nhận ra là mình đang chăm chú nghe phát thanh viên nói, hầu hết toàn là những thông tin chán ngắt, dở tệ, nhưng tôi đã nghe không bỏ sót từ nào, và lại còn ngồi bình luận về nó, mặc dù chỉ âm thầm trong suy nghĩ. Thậm chí còn thuộc cả các bài hát nhạc vàng nhạc đỏ phát cuối buổi, hay là một số buổi sáng, tôi cố tình dậy sớm để nghe đài, ngồi bó gối và đợi trời sáng…
.jpg)
Đến khi tôi lên đại học, sống xa nhà và ở trọ trên Hà Nội, gần ngay giữa trung tâm thành phố. Ở nơi phồn hoa đô thị tấp nập thì không kiếm đâu ra một chiếc loa phát thanh. Tuy vậy nhiều lần lang thang một mình nơi ngõ hẻm hay phố cô, tôi cũng bắt gặp vài chiếc, nếu đi đúng 5h chiều thì chắc chắn tôi luôn dừng lại 2-3 phút, tìm kiếm xem chiếc loa đang lơ lửng nơi đâu, nghe ngóng vài ba tin tức khu phố không quen. Dường như việc nghe loa phát thanh mỗi ngày thời thơ ấu đã để lại một dấu ấn in đậm trong tôi, điều đó ám ảnh đến nỗi khi vô tình nghe thấy ở đâu đó, tôi đều dáo dác ngó tìm xung quanh, rồi hớn hớ khoe với chúng bạn “ loa phát thanh đấy” như một điều lạ. Hoặc cũng có thể là lâu ngày rồi không thấy, giờ tìm thấy, chiếc loa phát thanh như người bạn cũ nhiều năm xa cách mới gặp lại. Có lẽ là sự ám ảnh, nhớ nhung hiện hình quá rõ ràng.
Lâu lâu rồi tôi mới về quê, tất nhiên là mọi vật vẫn thế. Có một điều thay đổi. Chiếc loa phát thanh vẫn đối diện phòng tôi, vẫn chễm chệ ở đó mười mấy năm trời. Nội dung phát thanh ở xóm không đổi, vẫn là xoay quanh bầu cử, quyên góp, ngày thương binh liệt sĩ,... Nhưng bài hát cuối buổi đã không còn là những bản nhạc vàng, nhạc đỏ, nhạc kháng chiến nữa, thay vào đó à những bài nhạc trẻ sôi động ồn ã, ca từ phóng khoáng tự nhiên, vẫn da diết tình cảm nhưng đã khác. Tôi ngạc nhiên một chút, khẽ cười thầm “Hóa ra mình đã già rồi”. Tối, tôi đem chuyện này kể cho bố. Bố bảo, họ đã thay phát thanh viên, là những người trẻ hơn vào làm việc. À, vậy thì bài hát cũng thay đổi là phải thôi. Mấy bài nhạc trẻ đó, tôi vẫn nghe thấy hàng ngày, chỉ có điều, khi nghe qua loa phát thanh của xóm, cảm giác thật khác lạ. Điều đó không sai, nhưng bản thân lại thấy không đúng. Tự dung tôi thấy nhớ, thấy nuối tiếc cho những bản nhạc vàng, những bài ca Tổ quốc trước kia. Có lẽ, không chỉ mình tôi, mà với nhiều người, chỉ những bản nhạc cũ kĩ đó, những bái hát đi cùng năm tháng đó, mới đủ sức để gánh trách nhiệm đứng đó, ở vị trí cuối cùng của một buổi phát thanh, mới đủ sức để lay động và bình yên lòng người mỗi buổi chiều tà nắng tắt.
.jpg)
Chuyện ở Hà Nội này, người ta có định giữ hay bỏ loa phát thanh hay không, tôi không biết. Tôi muốn giữ lại, như giữ lại một góc kỉ niệm xưa cũ, giữ lại một hoạt động thường nhật mấy mươi năm nay, giữ lại một vật to đùng xám xịt phủ đầy bụi, giữ lại một chút hình ảnh của Hà Nội xưa. Ngày nay, mọi thứ… thay đổi nhanh quá rồi.
© Minh Phương Trần - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Tựa lưng vào phố thị mỗi lần thấy chênh vênh | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.
Sống khi còn có thể
Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.
Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ
Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.





