Phát thanh xúc cảm của bạn !

Không bao giờ muộn cho tình yêu

2016-11-18 01:10

Tác giả:


blogradio.vn – Tình yêu là vậy, chẳng bao giờ quá trễ để yêu thương. Ai cũng có quá khứ, nhưng có can đảm để đi qua quá khứ hay không lại chính là cả quá trình. Có thể những ngày 20, ai cũng sợ hãi trước điều đó, nhưng 20 năm sau, ai rồi biết trước được điều gì...

***

Ngày xưa, tuổi 20...

Chiều muộn, trời u ám... Mưa ngang con phố thân quen mà tôi từng hẹn hò với anh suốt một năm qua. Con bé tuổi 20 ngu ngốc vẫn không tin rằng người nó yêu đã không còn thuộc về nó! Quang mà tôi xem là một nửa con tim, một nửa linh hồn trong con mưa hôm nay chắc đang vui vẻ bên một cô gái khác!

Tôi bỗng rùng mình sợ hãi với hai chữ "sống thử". Người ta có thể ăn thử, mặc thử hoặc đọc thử một cuốn sách nào đó. Tôi, rất ân hận vì tin rằng tôi với Quang có thể yêu và chung sống với nhau trước khi đi đến hôn nhân. Tại sao bây giờ tôi mới nhận ra một sự trả giá quá đắt. Ăn món gì đó không ngon ta sẽ không ăn nữa. Mặc chiếc áo ấy không đẹp thì ta chẳng mua. Còn tôi đơn phương tặng cho Quang cả cuộc đời cùng tuổi trẻ tinh khôi mà lại đơn giản xem là một thử nghiệm sao?

Hai năm về trước...

Tôi ngơ ngác từng ngày khi cố gắng làm quen với cuộc sống đô thị, với vai trò một tân sinh viên. Cô gái tỉnh lẻ chưa một lần đi xa nay nơm nớp lo sợ nhiều thứ: ở nhà trọ trong khu bình dân toàn người xa lạ, ăn cơm hộp, mì gói chứ không phải bữa cơm gia đình tuy đạm bạc nhưng thân thiết. Ngay cả cách học tập cũng khác. Không còn là một lớp nhỏ với khoảng bốn mươi học sinh mà giờ đây là những giờ lên giảng đường cả trăm người, môn này học tại cơ sở này, môn kia phải đến cơ sở khác. Sáng chiều di chuyển trong thành phố người đông, xe nhiều khiến tôi muốn gục ngã. Rồi nỗi nhớ xé lòng khi lần đầu tiên xa nhà, xa quê. Tất cả những điều ấy làm tôi nhiều lúc muốn quay về quê, không theo đuổi ước mơ của mình nữa!



Nhưng rồi lời khuyên của cha, tiếng khóc của mẹ, ước muốn làm gương tốt cho ba đứa em đã níu kéo tôi trụ lại nơi này. Và tôi quen với Quang trong bối cảnh như thế. Anh là sinh viên năm cuối của trường, học cùng chuyên ngành với tôi. Biết nhau từ khi nhà trường tổ chức cho sinh viên cũ giúp sinh viên năm nhất nhưng tôi chưa có ấn tượng gì về anh.Chỉ đến một hôm trời đang mưa to, chiếc xe đạp của tôi như con ngựa già bỗng trở chứng, bánh xe trước kẹt cứng không chuyển động. Tôi ì ạch lôi xe vào lề đường, nhìn quanh xem có chỗ nào sửa chữa thì một người dừng xe cạnh tôi, cất tiếng hỏi:

- Bảo Trâm bị hư xe hả? Để anh xem giùm cho.

Tôi đang lúng túng vì chưa nhận ra anh là ai mà biết tên tôi thì anh cười, mở nón áo mưa. Hóa ra là anh Quang!

Kể từ sau vụ hư xe trong trận mưa to như định mệnh sắp đặt, tôi đã mến rồi yêu Quang. Thời điểm đó, anh như một người hùng có thể che chở, giúp đỡ tôi rất nhiều về tinh thần lẫn vật chất. Đối với tôi, Quang vừa có sự âu yếm chiều chuộng của một người yêu, vừa có sự ân cần chu đáo của một người anh. Vì vậy, khi Quang đề nghị hai đứa thuê một căn phòng rộng để cùng chung sống, tôi đồng ý ngay mà không đắn đo, suy tính!

Sau gần nửa năm ngập tràn hạnh phúc của hai kẻ chung một mái nhà, tôi phát hiện mình mang trong lòng một sinh linh. Tôi đã thông báo tin này cho Quang, tưởng tượng ra khuôn mặt tươi vui của anh. Tôi tin anh sẽ về xin gia đình cưới hỏi vì anh cũng sắp nhận bằng đại học. Như vậy anh đúng là một lúc có hai tin vui. Sự việc diễn ra thật trái ngược! Vừa nghe tôi báo tin, anh tỏ vẻ giận dữ. Anh bảo rằng tôi cố tình có con nhằm cột chặt anh, trong khi tương lai của anh chỉ mới bắt đầu. Tôi ngã xuống sàn nhà, choáng váng khi nghe anh yêu cầu phải hủy bỏ kết quả của một tình yêu mà lúc nào anh cũng ca tụng sẽ giữ gìn mãi mãi!

Bằng bản năng và tình cảm của người mẹ, tôi chọn cách ra đi để xa kẻ tôi yêu nhầm. Không còn sự lựa chọn nào ngoài việc quay về với cha mẹ. Gia đình luôn giang tay đón các con khi vấp ngã, tôi đã vượt qua mọi thị phi khắc nghiệt nơi miền quê để sinh ra thằng bé Hậu dễ thương. Sở dĩ tôi đặt tên con như vậy để hy vọng rằng đời nó sẽ biết sống có hậu với mọi người.

Sáu năm sau...

Tôi đi học nghề, trở thành cô thợ may trong xóm để mưu sinh và nuôi con. Năm nay, cục cưng của tôi vào lớp một. Ngần ấy thời gian trôi qua, tôi một mình nuôi con và chôn chặt quá khứ vào lãng quên. Nỗi đau quá lớn khiến tôi như con chim sợ cành cong, nghĩ mình khó mở lòng yêu ai thêm lần nữa.

Gần nhà tôi là nhà của Thành. Anh ấy có em gái ngày xưa học chung lớp với tôi nên thời còn học cấp ba, chúng tôi thân thiết như những người bạn. Anh học cao đẳng tại quê nhà, làm thầy giáo dạy một trường cấp hai ngoài thị xã. Vì mặc cảm nên dù chung xóm, hằng ngày đi qua đi lại nhà anh nhưng tôi rất ít dám đứng lại nói chuyện với anh.



Trái lại, anh vẫn dành cho tôi cái nhìn và nụ cươi rất đặc biệt. Và bé Hậu cũng rất quen thân với anh. Anh hỏi tôi:

- Nhóc tì không kể gì với em sao?

Tôi ngạc nhiên, hỏi lại:

- Có chuyện gì sao anh?

Thành cười vui vẻ:

- Không! Chẳng qua hai bác cháu có một bí mật.

- Trời đất, nó bé xíu mà đã có bí mật với anh sao?

- Đó là anh và nhóc đã làm bạn với nhau lâu rồi mà em không biết thôi. Hậu hay sang coi hoạt hình, có hôm anh mua kem về hai bác cháu cùng ăn. Anh dặn đừng kể với mẹ, sợ mẹ không cho qua chơi nữa. Thế mà nó giữ lời hứa thật.

Nói xong, anh cười lớn. Tôi cũng phải che miệng cười vì sự lém lỉnh của con. Anh Thành nói nhỏ nhẹ:

- Buổi tối anh rảnh, em cho Hậu sang đây anh kèm nó học. Lớp mở đầu cho cuộc đời nên rất cần sự quan tâm.

- Em sợ làm phiền anh và bác gái.

- Nhà anh chỉ có mình mẹ và anh. Từ lúc Lan đi lấy chồng nhà vắng vẻ, có tiếng trẻ con học sẽ vui vẻ hơn.

- Sao anh Thành chưa kết hôn cho bác gái có cháu bồng?

- Tại ngày xưa anh thầm yêu một người mà người đó không yêu anh nên cô đơn vậy đến giờ.

Tôi tròn mắt kinh ngạc:

- Mấy anh em mình lúc đi học thân nhau lắm, sao em không biết gì? Ai vậy anh?

Thành nhìn thẳng vào mắt tôi:

- Là Bảo Trâm đấy!

Tôi xúc động đến mức run cả người. Hóa ra Thành yêu đơn phương tôi thời học cấp ba cùng em gái anh ấy mà tôi nào hay biết gì! Tôi rưng rưng nói:

- Bây giờ trễ hết rồi...

- Không bao giờ là trễ trong tình yêu thương. Nếu em đồng ý, anh sẽ nhờ mẹ sang thưa chuyện với ba má em. Anh yêu em và cả con nữa.

Tôi lau nước mắt, đứng dậy rồi cầm tay bé Hậu ra về:

- Anh cho em chút thời gian nhé.



Nhiều ngày sau đó, tôi chìm trong nhiều dòng suy nghĩ. Tôi biết Thành là người đàn ông tốt. Chắc chắn tình cảm anh dành cho tôi từ xưa là có thật nhưng tôi mặc cảm mình đã có con...

Một hôm tôi nghe mẹ nói chuyện với ba tôi về việc bác Ba xin cưới tôi cho anh Thành. Thì ra anh đã nhờ mẹ anh gặp gỡ với mẹ tôi. Cha tôi bảo nếu tôi đồng ý thì gia đình sẽ hết lòng ủng hộ bởi tôi còn trẻ, không thể sống một mình nuôi con. Bé Hậu cũng cần đủ cha và mẹ để giáo dục nó nên người. Và thế là nửa tháng sau, tôi và Thành kết hôn với nhau. Chúng tôi có thêm một con gái nữa.

Mười hai năm sau...

Hôm nay tôi lên Sài Gòn thăm con trai trong ký túc xá đại học. Anh Thành ở nhà để chăm sóc con gái, hơn nữa anh biết tôi cũng không lạ gì thành phố nên tôi đi cho tiện. Chiều nay, tôi một mình đi bộ trên con phố quen, nơi trước kia tôi và Quang thuê nhà. Ngôi nhà cũ đã khác xưa nhiều lắm, cũng như tôi bây giờ sống rất hạnh phúc bên một người chồng tốt và hai đứa con ngoan. Chẳng có gì là quá trễ nếu ta biết đứng lên làm lại từ đầu!

Tí tách...tí tách... Mưa chợt về trên phố quen ...

Tôi mỉm cười, bước chân cảm thấy nhẹ tênh khi nghĩ đến gia đình hạnh phúc của mình...

© Hải Triều – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

Hộp thư mùa thu

Hộp thư mùa thu

Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.

Không được bỏ cuộc

Không được bỏ cuộc

Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.

back to top