Khoảng cách là bài kiểm tra tình yêu
2016-12-14 01:30
Tác giả:
Em là một cô gái sống nội tâm, thầm lặng nhưng mạnh mẽ và dạt dào xúc cảm. Chưa bao giờ em tự nhận mình giỏi giang hay xinh đẹp. Nhưng đối với em, em có một thứ cảm xúc chan chứa, tất cả nó được cuộn chặt trong tim em.
Mỗi chúng ta ai có quyền được lựa chọn tình yêu cho riêng mình. Và nếu có cơ hội được lựa chọn tình yêu đó cho mình thì chúng ta luôn tự hỏi rằng: hạnh phúc ấy sẽ luôn mỉm cười với ta không?
Em từng nghĩ rằng ai trong mỗi chúng ta cũng đều đã từng một lần được yêu, được đứng trước nhiều sự lựa chọn, được đi theo con đường mà trái tim thổn thức vẫy gọi. Có những con đường ở nơi đó là những con người mới, hình ảnh mới và cảm xúc mới mà chúng ta khát khao muốn được đặt chân đến. Nhưng rồi cũng có con đường mà ở nơi đó toàn những điều xưa cũ, những hoài niệm, chỉ cần chúng ùa về lúc nào thôi thì sẽ đánh gục ta.
Và em cũng vậy, anh đã từng là hạnh phúc, là khát vọng tình yêu và mơ ước suốt cuộc đời của em. Em còn nhớ ngày em và anh còn đi học khoác trên mình bộ đồng phục màu trắng, chúng ta tình cờ gặp nhau trong một quán ăn bụi ven đường.
Em đã nghĩ mãi về ánh mắt anh, về gương mặt vẫn luôn hiện lên trong tâm trí em. Nghĩ vu vơ và tự đặt ra câu hỏi cho riêng mình: giờ này anh có đang nghĩ đến em không? Nghĩ đến anh sao trái tim em đập nhanh như vậy?

Nhưng biết làm sao, duyên phận ý trời cứ xô đẩy anh đến với em. Cứ mỗi buổi tan học về khu để xe lớp anh kế bên khu để xe lớp em. Và rồi hai chúng ta lại chạm mặt nhau. Tim em lại loạn nhịp.
Anh cứ hiện diện trong tiềm thức của em, mà không có lẽ anh nhưng chiếc kính lúc nào cũng lơ lửng trước cặp mắt bé bỏng của em. Hình như em đã biết yêu và em đang yêu. Dẫu vậy, em tự nhủ với mình rằng đó chỉ là cảm xúc nhất thời thôi. Nhưng không, em đã yêu anh thật rồi. Tình yêu của em dành cho anh ngày một lớn lên, và em biết rằng nó không thể ngừng lại. Chẳng dám thổ lộ cùng ai hay nói cách khác là em đang chờ, chờ ngày anh tỏ tình với em trước, em chờ một câu nói đơn giản, một hành động nhẹ nhàng để chúng ta thuộc về nhau. Con tim cứ yêu đơn phương.
Rồi một ngày như bao ngày khác, em tan học và chuẩn bị về nhà, bỗng thấy trên giỏ xe đạp một thứ gì đó, hình như là một lá thư, ở ngoài có hình trái tim bé xíu được tô vụng về. Hình như em đã có sự mách bảo trước và thầm nghĩ đó là anh, lòng vui sướng như một đứa trẻ được nhận quà cuống quýt, em vội nhìn ngang nhìn dọc mà nhét ngay vào cặp bức thư mà em đang hy vọng.
Và rồi chúng ta đã lao vào yêu nhau một cách ngây thơ, hồn nhiên mà thuần khiết nhất. Tình yêu học trò của em và anh thật đẹp phải không? Nó như những que kem bông thật mềm mại, trong trắng và ngọt ngào. Như những cánh phượng đỏ thắm trên cây dù cho mưa gió làm rơi rụng nhưng dưới nền đất cánh phượng ấy chưa từng phai màu, màu đỏ ấy như một minh chứng cho tình yêu chúng ta. Rồi có những buổi chiều thu trong xanh, thoáng mát đượm chút se lạnh anh chở em đi học về men con đê làng và cùng nhau ngắm mặt trời lặn xuống các sườn núi. Những tia nắng cuối ngày vàng hoe, bịn rịn đầy lưu luyến soi lên mái tóc em, ngả lưng xuống nền cỏ non xanh mà cả hai đứa cùng hát nghêu ngao mấy bài nhạc xưa cũ.
Hai chúng ta đã nghĩ đến chuyện tương lai cho dù em biết là quá sớm, từng ngồi tính với nhau một ngàn tám trăm hai mươi sáu ngày sẽ về chung một mái nhà khoảng chừng năm năm. Một mái nhà tràn ngập sự ấm áp yêu thương, rộn vang tiếng cười trẻ nhỏ.

Nhưng rồi điều tưởng chừng như không thể đó cũng đi mất rồi. Ngày anh tốt nghiệp, anh lên thành phố tiếp tục học đại học. Còn em chỉ là một cô gái bé bỏng chọn cho mình cái nghiệp cầm phấn. Ngày anh đi em khóc rất nhiều, không biết là em nên vui hay buồn nữa. Em sợ xa anh, quen có anh chở che, bao bọc rồi. Giờ khoảng cách giữa em và anh ngày càng xa hơn, những ngày về quê, anh mải miết với bài tập, sách vở và những người bạn mới. Anh đâu có thời gian mà quan tâm em như ngày trước.
Và anh dần thay đổi... Anh của ngày xưa là một người hiền lành, là chàng trai tốt bụng, giản dị, hình ảnh ảnh chờ em trên chiếc xe đạp ở cổng trường sao cứ mờ đi vậy anh. Nhưng điều em mong muốn ấy quá to lớn rồi thì phải tưởng chừng như anh không làm được. Phố thị đã cướp anh đi em không còn cách nào mà níu giữ lại. Cứ thế khoảng cách đã là một bài kiểm tra để em biết chúng ta đi được bao xa.
Em thở dài trong vô vọng và tự nhủ rồi em phải mạnh mẽ yếu đuối cho ai xem. Anh sẽ có một bến bờ mới thì xin cho phép em được gói hết tình yêu và cảm xúc, hồi ức đẹp đẽ nhất của tuồi học trò của mình lại đước cất giữ cho riêng mình.
Và rồi em cũng đã tự nhận ra một điều cho riêng mình khổ đau nào cũng sẽ chấm dứt. Mỗi chúng ta ai cũng phải có một con đường, một sự lựa chọn cho riêng mình. Nhưng ta đều có một điểm chung là tất cả chúng ta cuối cùng cũng phải lựa chọn con đường hạnh phúc nhất cho cá nhân mình và ở cuối con đường đó thì chắc chắn sẽ có một ai đó đứng chờ chúng ta. Bản thân họ sẽ nhận lại đủ đầy tràn ngập tình yêu thương, những ước mơ, những cảm xúc đẹp nhất.
© Diệu Linh – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Bình an sau giông bão (Phần 1)
Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…








