Phát thanh xúc cảm của bạn !

Mối tình đầu đông

2016-11-01 01:20

Tác giả:


blogradio.vn - Hai năm trôi qua đủ cho tôi nhận diện đó có thể chỉ là một lần thăng hoa tình cảm giữa hai người đồng hương, nhất là trong lúc cô ấy vừa bị người nàng tin yêu phụ bạc. Hoặc tôi chỉ là kẻ thay thế được em chọn trong một thời điểm nào đó. Hai thứ tình cảm ấy đều rất chông chênh, như tòa lâu đài xây trên cát mà thôi. Tôi cần phải quên một người con gái xa lạ giữa đêm đông Paris năm xưa...

***

Paris, mùa đông 2010...

Trời đang có tuyết rơi. Đi ra đường ban đêm giữa mùa đông thế này là một cực hình. Nhưng giá sinh hoạt tại Paris đắt đỏ, nếu không làm thêm việc bán hàng online giao tận nhà thì du học sinh như tôi sẽ phải xin "viện trợ" của cha mẹ nhiều hơn nữa. Nhưng đó chưa phải là lý do chính khiến tôi đạp xe trong giá lạnh, đến quán cà phê procope bên sông Seine để giao một gói quà gồm chiếc áo sơ mi và một cà vạt nam. Chính cô gái gọi điện thoại đã hấp dẫn tôi!

Một người con gái Việt sở hữu giọng nói dịu dàng nhưng lại đong đầy nỗi buồn pha chút nghẹn ngào. Nàng bảo ngày mai là đêm Giáng sinh cuối cùng nàng ở Pháp. Nàng muốn mua một món quà để tặng cho người bạn trai đặc biệt trước khi rời khỏi đây để trở về quê hương. Nàng đọc trên mạng biết trang bán hàng của tôi là một du học sinh người Việt nên muốn ủng hộ. Làm sao tôi có thể từ chối tấm lòng của một cô gái đang yêu như thế.

Kia rồi! Quán cà phê cổ kính nằm bên tả ngạn sông Seine. Cởi áo khoác ngoài treo lên cây móc áo, tôi bước vào bên trong nhìn xung quanh. Bỗng một cô gái xinh xắn mặc chiếc áo len dày màu hồng đứng lên, mỉm cười cúi chào. Tôi tiến về chiếc bàn kê sát cửa sổ, kéo ghế ngồi đối diện người đẹp. Vừa an vị xong, tôi nghe nàng cất tiếng hỏi nhẹ nhàng:

- Xin được hỏi anh thích dùng cà phê gì? Cafe an lait hay cafe noir? Tôi cũng chưa kịp gọi đồ uống.

Tôi muốn nói qua về gu uống cà phê của người Paris. Cafe in lait là kiểu cà phê cho thêm kem hay sữa, kiểu còn lại là uống đậm đà nguyên chất. Cả hai chúng tôi đều dùng cafe noir. Thấy nét mặt ngạc nhiên của tôi vì đa số con gái thích uống "cà phê nâu "chứ ít người uống "cà phê đen", nàng mỉm cười:

- Vì Thảo là người cá tính mạnh! Nói vui với anh thôi, Thảo vốn sống tại Đà Lạt nên thích thưởng thức vị cà phê nguyên chất. Trong vị đắng người ta vẫn có thể nhận ra sự ngọt ngào đam mê. Anh dùng bánh sandwich không? Thảo thích ăn bánh này khi uống cà phê nóng.

Mối tình đầu đông

Vừa nói nàng vừa rút tiền từ chiếc túi xách ra thanh toán cho hai món đồ mua của tôi. Cầm tiền, tôi nói lời cảm ơn rồi tự giới thiệu về mình cho đúng phép lịch sự:

- Tôi tên là Hùng, người Sài Gòn. Đang học năm thứ hai trường đại học X bên đây. Thôi uống xong ly cà phê này, tôi xin phép về trước...

- Xin anh đừng đi ! Hãy ngồi nán lại đây với Thảo...

Nói xong, nàng đưa mắt nhìn qua cửa sổ. Bông tuyết trắng rơi rơi... ánh đèn chớp tắt xanh đỏ, hình ông già Noel trang trí lung linh trên lớp kính đóng đầy hơi nước ... Nước mắt Thảo chảy dài trên má:

- Hùng có thể ngồi nói chuyện với tôi đêm nay không? Thảo đang có tâm sự buồn.

- Chứ không phải Thảo mua quà để mai tặng cho người yêu sao?

- Trước đây thì đúng là Thảo từng có một tình yêu. Anh ấy và Thảo quen nhau từ khi sang đây học. Hai đứa hẹn sẽ kết hôn khi Thảo du học xong rồi trở về. Thế nhưng người yêu không chờ đợi được ngày Thảo trở về nữa. Một năm trước anh ấy đã về quê hương lấy vợ! Món quà Thảo đặt mua hôm nay là để tặng cho anh, người con trai chấp nhận ngồi bên Thảo đêm nay. Hùng hãy nhận món quà này và làm bạn trai của Thảo nhé!

Tôi lúng túng mỗi khi thấy con gái khóc. Hơn nữa lần này với một người đang cô đơn, trái tim vụn vỡ thì tôi không thể làm ngơ. Cầm lấy hai bàn tay để an ủi Thảo, tôi gật đầu.

Đến giờ quán đóng cửa...

Mối tình đầu đông

Bước ra khỏi quán, tôi hỏi nàng cần gọi taxi không? Nàng lại hỏi tôi đến đây bằng phương tiện gì.Tôi nói đi xe đạp vì địa điểm Thảo hẹn cũng gần nhà người dì ruột tôi đang ở nhờ. Thảo muốn tôi đưa nàng về bằng xe đạp. Ngồi phía sau, nàng dựa đầu vào lưng tôi như tìm kiếm một sự che chở. Nơi Thảo sống là một căn phòng thuê trên tầng hai một tòa cao ốc. Tôi bin rịn cứ nắm tay Thảo, nàng nhìn tôi với đôi mắt đỏ hoe van nài:

- Hùng vào nhà, nói chuyện với Thảo suốt đêm nay nhé! Mai Thảo sẽ trở về quê hương rồi, biết chúng ta có còn gặp lại không?

Đêm đã khuya, hoa tuyết vẫn rơi dày trên những mái nhà, trên đường phố. Một khung cửa sổ đang ấm áp ánh đèn.

Việt Nam, mùa đông 2016...

Giám đốc trẻ Lê Hùng đứng bần thần từ tầng cao nhìn xuống phố.Những gian hàng bán đồ trang trí giáng sinh, khí hậu se lạnh cuối năm, tiếng chuông giáo đường xa xa vọng lại khiến tôi nhớ lại việc gặp gỡ với người con gái tên Thảo vào một buổi tối mùa đông tại Paris. Đó là lần đầu tiên tôi biết đến tình yêu, lần đầu tiên tôi biết vị ngọt ngào của nụ hôn thiếu nữ! Về nước điều hành công ty gia đình hai năm nay thay cho bố lớn tuổi nghỉ việc, tôi cố gắng sắp xếp công việc để có thời gian đi Đà Lạt ba lần tìm Thảo nhưng không có kết quả. Địa chỉ Thảo cho sáu năm trước là địa chỉ giả. Hai đứa liên lạc qua điện thoại và internet cũng chỉ khoảng hai năm rồi thôi. Viết thư về địa chỉ Thảo cho thì không có hồi âm, còn bị trả lại vì không có người nhận. Tôi không sao lý giải được về đêm cuối cùng Thảo sống tại Pháp. Nàng tự nguyện đến với tôi, cho tôi tất cả sức mạnh cùng sự cuồng nhiệt của yêu thương tuổi trẻ. Rồi Thảo biến mất giống như nhân vật ma nữ trong những phim liêu trai.

Về nước lần này, ngoài thăng tiến trong sự nghiệp, tôi còn gặp lại Quyên - mối tình đầu của tôi. Vài năm xa cách, cô bạn gái học cùng cấp ba với tôi ngày nào giờ đây xinh đẹp, dễ thương rất nhiều so với thời đi học. Hỏi thăm chuyện chồng con của Quyên, nàng nói nửa đùa nửa thật:

- Vì ngày xưa Hùng hẹn du học xong sẽ về lấy Quyên nên "người ta "chờ đợi, không mở lòng yêu ai, bởi thế vẫn độc thân nè. Bắt đền Hùng đó!

- Quyên muốn gì Hùng cũng đáp ứng.

Nàng đưa một ngón tay út kiểu bắt phải ngoặc tay hứa. Tôi cười làm theo ý của Quyên.

- Em chờ đợi anh vì sao anh đã biết. Hai chúng ta từ mai sẽ bắt đầu hẹn hò nhé anh!

Đến với nhau không chỉ là mong muốn của Quyên mà suốt hai năm đầu tiên nơi xứ lạ quê người, hình ảnh nàng luôn trong tim tôi, cho đến một buổi tối định mệnh tôi gặp Thảo. Nhưng hai năm trôi qua đủ cho tôi nhận diện đó có thể chỉ là một lần thăng hoa tình cảm giữa hai người đồng hương, nhất là trong lúc Thảo vừa bị người nàng tin yêu phụ bạc. Hoặc tôi chỉ là kẻ thay thế được Thảo chọn trong một thời điểm nào đó. Hai thứ tình cảm ấy đều rất chông chênh, như tòa lâu đài xây trên cát mà thôi. Tôi cần phải quên một người con gái xa lạ giữa đêm đông Paris năm xưa...

Mối tình đầu đông

Tôi dành cho Quyên nhiều cuộc hẹn hò riêng tư. Có một buổi tối tháng 12, hai đứa vào một quán cà phê có kiến trúc kiểu gô tích cổ điển Pháp. Trong điệu nhạc giáng sinh không lời, Quyên bất ngờ gọi hai tách cà phê nóng kèm theo hai bánh sandwich. Tôi giật mình vì thói quen này của Quyên giống Thảo. Nhưng tôi nhớ không nhầm là trước kia Quyên đâu có biết uống cà phê? Có lẽ nhìn thấy tôi ngạc nhiên, Quyên giải thích:

- Em có một người chị đi học bên Pháp nhiều năm, khi về nước chị ấy đã chỉ dẫn cho em uống cà phê nóng ăn kèm với bánh sandwich rất ngon. Em nhớ lúc mình học chung đại học, anh hay uống cà phê đen nóng đúng không?

Tôi đang bị mất bình tĩnh vì Quyên vừa có một sở thích giống Thảo. Mà không biết có phải tôi bị tự kỷ ám thị, sao bây giờ ngồi đối diện Quyên tôi bỗng dưng thấy nàng có nhiều nét hao hao Thảo. Đã vậy, Quyên còn kể chị của nàng cũng du học tại thành phố Paris. Không lẽ... Tôi bắt buộc phải làm người tò mò:

- Thế chị em tên là gì?

- Chị ấy tên Hạ. Ba mẹ chỉ có hai con gái nên đặt tên mang ý nghĩa là khu vườn mùa hè có chim quyên hót.

Tôi thở phào nhẹ nhõm. Rất may không phải là tên Thảo!

Hôn lễ của chúng tôi được hai bên gia đình quyết định. Hôm nay là lễ hỏi, cũng là lần đầu tiên tôi bước chân vào nhà Quyên. Vì bận rộn việc điều hành công ty, mọi sự chuẩn bị đều do mẹ và em gái tôi thực hiện. Đến ngày giờ qui định, tôi lai xe từ công ty về nhà thay đồ là đi luôn.

Nhà Quyên trang trí khá đẹp, có một hàng các cô gái mặc áo dài đứng trong sân chờ đón các mâm quả của nhà trai đưa sang.Sau khi trao lễ, cha mẹ và tôi bước vào phòng khách. Hai bên ngồi uống nước , xin phép thực hiện nghi thức lễ hỏi. Từ bên trong, Quyên được một người chị đưa ra chào. Tôi đứng bật lên vì người bên cạnh Quyên là Thảo.

Hóa ra cả cái tên và địa chỉ mấy năm trước của cô gái tôi vô tình gặp gỡ rồi nhớ nhung, trở về ra sức tìm kiếm trên Đà Lạt đều là giả. Chỉ có một sự thật là từ hôm nay trở đi, người ấy là chị vợ của tôi. Có thể Thảo cũng nhận ra tôi, nhưng nàng vẫn bình thản như người chưa hề quen!

Ôi! Tôi sẽ phải quên đi mãi mãi câu chuyện: Ngày ấy ở Paris, tôi có một mối tình vào mùa đông...

© Hải Triều – blogradio.vn

Bài dự thi cuộc thi viết "ĐỂ YÊU THƯƠNG DẪN LỐI". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn nhấn vào nút "Bình chọn" dưới chân bài viết, để lại bình luận tâm đắc và chia sẻ lên mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn xem tại đây.

Có thể bạn quan tâm: Lời nói dối chân thành



Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Về để thấy tết (Phần 2)

Về để thấy tết (Phần 2)

Phải chăng, chuyến này về, suy nghĩ nó đã chín chắn? Nó đã thôi hoài nghi về những người xung quanh nó, xoay quanh ba và cả gia đình của nó. Hay chính sự xô đẩy của xã hội khiến nó trân trọng về tình cảm gia đình của mình hơn?

Tuổi lênh đênh

Tuổi lênh đênh

Con gái ở tuổi đó như con thuyền lênh đênh trên biển khơi vậy, chính nó sẽ tự định hướng cho mình sẽ đi đâu, sẽ trôi vào bến bờ nào. Mà nhiều lúc nó cứ ương bướng tự nghĩ tự quyết chứ chẳng thèm nói cho ba mẹ biết, hay nghe theo ý kiến của ba mẹ của người lớn bao giờ.

Về để thấy tết (Phần 1)

Về để thấy tết (Phần 1)

Lúc đó, nhà vẫn là nhà, nhà có Liên, có ba và em trai của nó. Giờ với nó, cái đó không được gọi là nhà. Có thể nó vẫn sẽ về, nhưng về chỉ để nấu cho má bữa cơm, rồi lại đi. Đối với Liên, còn má mới còn gia đình, còn nhà để nó quay trở về. Còn lại, không đáng.

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn

Mỗi số trong ngày sinh không chỉ là một ký hiệu, mà còn là một biểu tượng của năng lượng vũ trụ, ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời mỗi người.

Ai nói là tôi không thích cậu?

Ai nói là tôi không thích cậu?

Cũng không hiểu từ khi nào, tôi bắt đầu vô thức tìm kiếm bóng hình cậu ở bất cứ đâu. Tôi tự hỏi, có phải vì tần suất cậu xuất hiện trước mặt tôi quá nhiều, hay vì một cảm xúc lạ lẫm đang dần nảy mầm mà tôi không thể diễn tả?

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này

Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều, tưởng tượng bản thân mình của những năm về sau sẽ như thế nào, nếu vẫn duy trì nếp sống như hiện tại, có lẽ thời gian mà tâm hồn tôi héo mòn, kiệt quệ cũng sẽ không còn xa nữa.

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng

Tớ không nhớ rõ mình thích anh từ bao giờ. Có thể là từ một lần anh bất ngờ đưa tay ra kéo tớ chạy dưới cơn mưa đầu hạ. Có thể là từ một lần anh lặng lẽ nhường phần quà của mình cho tớ khi tớ khóc vì bị thua trò chơi. Hoặc có thể… tớ đã thích anh từ lâu lắm rồi, chỉ là đến một ngày, tớ mới chịu thừa nhận điều đó với chính mình.

Cậu còn ở Hà Nội chứ?

Cậu còn ở Hà Nội chứ?

Khi gió mùa đông bắc về, tôi càng cảm nhận rõ nét sự thiếu vắng của Cậu—như một nhịp điệu không còn vang lên trong bản hòa ca của cuộc sống. Hà Nội, với tất cả vẻ đẹp và nỗi nhớ, đã trở thành một phần tâm hồn tôi, nơi mà mỗi con phố, mỗi tiếng cười đều gợi nhắc về Cậu. Liệu rằng, trong những sớm mai se lạnh hay chiều hoàng hôn rực rỡ, Cậu có còn ở đây, lắng nghe những tâm tư của tôi giữa lòng thành phố này?

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình

5 năm trôi qua, thời gian không dài cũng không ngắn nhưng đủ để tạo những bước ngoặt trong cuộc đời mỗi người. Chúng ta không chỉ có một gia đình chung mà ai cũng sẽ có, một gia đình riêng, một cuộc sống riêng.

Thế nào là tình yêu?

Thế nào là tình yêu?

Tình yêu là cái gì vậy nhỉ Nghe đồn tình yêu tựa cơn ác mộng Em sợ ác mộng nên cũng chẳng muốn yêu Nhưng khi gặp anh thì sao lại khác Cơn ác mộng bỗng hoá giấc mơ xanh

back to top