Mùa đông lặng lẽ
2016-02-03 01:00
Tác giả:
Tôi gặp em vào một tối mùa đông.
Sáng hôm ấy, tôi là người chiến thắng trong cuộc thi hùng biện Tiếng Anh. Tôi chỉ là người dự bị, vì Ryn đến muộn nên thầy cử tôi đi thay. Cậu bạn thân Ryn nhìn tôi bằng cắp mắt giận dữ.
“Cậu đã phản bội lời hứa?” Ryn đấm vào mũi tôi một cú đấm khá đau.
“Chỉ là bất đắc dĩ, tôi cũng không muốn…” Tôi bịt chặt mũi để máu khỏi chảy ra.
Chợt nghe có tiếng la to của con gái khiến tôi giật mình.
“Anh… anh ổn chứ?”
Rồi cô ấy đưa cho tôi lọ dầu, nhẹ nhàng dặn dò tôi. Lòng tôi lâng lâng, vui sướng như được chiêm ngưỡng cầu vồng sau mưa.
Tôi biết được tên em là Hải Huyền, là cô nàng khá nổi tiếng của trường, và học dưới tôi một khóa. Em thông minh, học giói nên rất được mọi người quý mến.
Tôi còn phát hiện ra Hải Huyền và Ryn khá thân. Tôi luôn bắt gặp Hải Huyền trò chuyện thân mật với Ryn ở thư viện, sân thượng hay dọc hành lang. Tôi không biết họ nói những gì nhưng nhìn em cười với Ryn, lòng tôi nghẹn lại. Kể từ phút giây em bước vào cuộc sống của tôi, tôi biết em đã làm mọi thứ trong tôi xáo trộn. Ngồi trên giảng đường, tôi nghĩ đến em. Khi đi xe buýt, hình ảnh em bất chợt hiện lên. Tại nơi làm thêm hay trong giấc ngủ, tôi nghĩ về em mọi lúc mọi nơi. Hình như tôi đã phải lòng em mất rồi. Em giống như tia nắng ngọt ngào trong ngày đông lạnh giá xua tan giá rét làm bừng sáng thế giới u ám của tôi.
“Cậu nên biết thân phận của mình, đừng bao giờ có ý nghĩ giành Hải Huyền với tôi. Nể tình thời gian qua chúng ta là bạn bè, tôi sẽ không làm gì quá đáng với cậu.”
Nắng lọt qua khe cửa. Tôi choàng tỉnh sau giấc ngủ sâu. Hai tiết học đã trôi qua giờ này có lên lớp cũng chẳng hiểu bài. Không biết có phải do lòng tôi mang đầy ưu tư hay bản nhạc quá buồn mà tiếng đàn lại da diết, réo rắt như thế. Tôi đặt cây đàn trên kệ và ra khỏi trường, thả bộ dọc bờ đê. Ánh hoàng hôn buông rũ xuống lòng sông. Mùa đông đem nắng đi đâu để lại trên những cung đường quanh co những vệt mờ mờ. Tôi bước lẫn trong dòng người mà vẫn thấy mình thật lẻ loi.
Tối muộn, tôi trở về trường. Phòng học còn sáng đèn, là Hải Huyền:
“Anh Dương làm gì ở đây vậy?” Hải Huyền bước ra khỏi lớp từ khi nào, xốc ba lô trên vai.
“Ờ, tôi đi dạo.”
“Anh Dương lãng mạn ghê.”
“Chắc giờ này ở bên ấy có tuyết rồi nhỉ.”
“Bên nào?”
“Seoul ấy, em có một ước muốn là một ngày nào đó sẽ đến tháp Seoul vừa ăn kem vừa ngắm tuyết rơi. Chắc hẳn là rất thú vị.” Em cười xòa.
Gió đông hiu hắt thổi. Lạnh tê tái nhưng đứng cạnh em, bao giá rét tan biến. Lòng tôi dâng tràn hơi ấm.
“Chỉ cần hy vọng và có lòng tin thì mọi sự sẽ thành thôi mà.”
“Vậy một ngày nào đó hai anh em mình đến đó nhé!”
Tôi tin vào lời hứa ấy để rồi một sáng trời se se lạnh, tôi thơ thẩn dạo trong khuôn viên trường học, bắt gặp em ngồi đong đưa hai chân trên lan can, môi mím chặt. Mắt nhìn xa xăm vào một khoảng không nào đó.
Tôi bước tới nhảy phóc lên lan can. Hải Huyền không giật mình vì sự xuất hiện đột ngột của tôi mà còn nghiêng đầu hỏi tôi.
“Anh thấy Ryn là người thế nào?”
Thế nào á? Tôi bắt buộc phải trả lời sao?
“Thế theo em thì sao?” Tôi hỏi ngược lại em.
“Anh Ryn ấy à. Anh ấy rất tốt với em, luôn quan tâm, che chở em. À, cách đây mấy ngày Ryn tỏ tình với em đấy, hi hi…”
Khóe môi em vẽ hình nụ cười. Tôi biết em rất hạnh phúc trong tình yêu của Ryn. Nhìn em cười mà lồng ngực tôi thắt lại như có ai bóp chặt.
Vì yêu em nên tôi sẽ tự nguyện đứng một mình nơi đây, trên chiếc thuyền cô đơn giữa trùng khơi không bao giờ đến được bến bờ có em. Vì yêu em, tôi chấp nhận làm kẻ đứng sau tình yêu, lặng lẽ nhớ nhung, âm thầm chúc phúc.
Mùa đông nối tiếp mùa đông, tôi lao đầu vào học rồi nhận được học bổng của một trường đại học danh tiếng ở Hàn Quốc. Tôi mang theo tình yêu thầm lặng bay đến một vùng đất khác. Hy vọng môi trường cùng lối sống mới sẽ giúp tôi xoa dịu vết thương lòng của mối tình đầu. Ngày tôi đi, em không biết, Ryn cũng không biết.
Từng cơn gió thổi những hạt tuyết bay lơ lửng. Mùa rét mướt đã sang.
© Quách Thái Di – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Mười sáu - Ba sáu tuổi
Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?