Khi nào gió ngừng thổi thì quay lại nhé!
2014-07-06 01:06
Tác giả: Cua Đá
Ngày sinh nhật Ban Mai sắp đến, Tâm quyết định tặng cho cô một món quà ý nghĩa và nhất định anh sẽ nói tình cảm của mình vào cái ngày đặc biệt đó. Tâm hồi hộp đếm từng ngày, không biết Mai sẽ hạnh phúc hay cô ấy tròn mắt bảo Tâm đừng đùa nữa …
Ngoài kia, cành cây như đang được gội sạch bụi bặm bởi cơn mưa rào. Mưa đã ngớt, chỉ còn vài giọt tí tách như ly cà phê đang chậm rãi nhỏ trên bàn…Mai đợi Tâm, đợi hoài sao không thấy cậu ta. Bình thường mỗi lần hẹn Mai, cậu ấy bao giờ cũng đến sớm mà. Mai tự nhủ: “Chắc cậu ấy đi dọc đường rồi quên gì đó lại chạy về”. Chờ mười lăm rồi hai mươi phút nữa trôi qua, vẫn không thấy bóng dáng Tâm đâu.
Từ ngoài cửa bước vào, người ấy quay lưng về phía bàn cô ngồi. Mai reo khẽ:
- Cuối cùng thì cậu cũng đã đến rồi, Sao Đất kia!
Cô đứng dậy ra khỏi bàn, đi nhanh tới và đập mạnh tay vào vai người ấy:
- Sao Đất, sao cậu đến muộn vậy? Tớ ăn hết một chầu kem rồi.
Người kia quay lại. Cô chợt nhận ra đó không phải là Tâm, nhưng nhìn thì rất giống anh, cô ngượng nghịu và hơi đỏ mặt :
- Em xin lỗi. Em nhìn anh giống bạn em quá!
Anh bắt gặp cặp mắt long lanh và đôi má đang ửng lên của cô.
- Em có phải là Ban Mai không?
Cô tròn mắt:
- À…Sao anh biết tên em?
- Anh là anh trai của Tâm . Hôm nay anh đang ở cơ quan thì nó gọi điện bảo anh đến gặp em ở đây. Nó nhắn là chúc mừng sinh nhật em vì xin lỗi không đến được.
- Sao Đất có chuyện gì hả anh? Sao em không thấy bạn ấy gọi điện ?
- Nó bảo gọi điện cho em nhưng không được.
Cô trở lại bàn tìm điện thoại, à, thì ra, Mai để quên máy ở nhà nên Tâm không thể gọi cho cô được.
Em chưa từng gặp anh. Em mới chỉ nghe Sao Đất kể về anh thôi.
- Ừ ! Anh đi công tác suốt . À quên, cho em .
- Gì vậy anh?
- Quà sinh nhật. Anh không kịp về nhà để lấy quà mà Tâm gửi cho em nên tặng cho em cái này.
Đó là cuốn “Hạt giống tâm hồn” và một chú gấu bông nhỏ nhắn , xinh xắn như đang cười với cô.
Đôi mắt cô trong veo như mùa thu tỏa nắng và hai bên má như trái bồ quân khi được nhận quà. Cô thấy có cảm giác gì đó rất lạ khi bắt gặp ánh mắt của anh, khi nhìn anh cười . Nụ cười thật bình yên và ấm áp.
Qua Tâm cô biết nhiều hơn về anh. Anh là chiến sĩ trinh sát, thường xuyên đi công tác vắng nhà, thảo nào những lần Mai đến chơi cô không gặp anh bao giờ. Anh hơn Tâm 4 tuổi nhưng nhìn hai người thật giống nhau. Sự giống nhau ấy đến Mai cũng ngỡ ngàng.
Đôi mắt Mai như có ánh sáng diệu kì mỗi lần kể về anh Minh cho Tâm nghe. Tâm thấy lòng mình quặn đau nhưng vẫn cố mỉm cười. Anh biết Mai đã yêu anh Minh. Dẫu vậy, Tâm vẫn bước đi bên con đường Mai đang đi dù con đường ấy đang chạy song song và ngày càng xa anh khi những cảm giác tê tái trong lòng anh bỗng chốc lại ùa về…
Sau lần đó cô và Minh thỉnh thoảng gặp nhau, chỉ thỉnh thoảng thôi bởi công việc của anh rất bận . Những thì giờ rảnh ngoài công việc, anh lại nhắn tin cho cô. Cô thấy trái tim mình rung lên nhẹ nhàng như những đợt sóng du dương nơi biển cả. Được nắm tay anh khi đi trên con đường mùa đông lạnh và khô khốc, được nép vào anh khi đi dưới những cơn mưa mùa thu để lắng nghe giọt mưa, giọt lá, giọt rung động trong từng tế bào đang ngân lên trong cô… Tình yêu đầu tiên thật đẹp, thật giản dị mà có lẽ suốt cả cuộc đời những cảm giác đó vẫn như ngày hôm qua. Cô muốn những giờ phút bên anh giá mà thời gian có thể ngưng lại để hạnh phúc không vội rảo bước. Cô nhí nhảnh nhưng cũng nhạy cảm. Anh phong trần nhưng tinh tế, có lẽ đó là điểm khác biệt mà cô nhận thấy giữa anh và Tâm … Cô đi bên cạnh anh đã được một đoạn đường. Anh che chở cho cô. Anh chỉ thoáng ở bên cô như làn gió mùa thu thôi nhưng cũng đủ để trái tim cô ấm áp và ngân lên từng nốt nhạc mỗi khi cô nghĩ đến.
Ngày 14/2 đầu tiên cô hẹn anh ở quán kem nhỏ quen thuộc . Bản nhạc “When the love falls” ngân lên, cô ngắm những giọt mưa tròn trịa đang rơi trên không trung. Cô đưa tay hứng những giọt mưa trong veo và mát lạnh. Mắt cô long lanh nhìn vào màn mưa, nhìn vào con đường với dòng người đang vội rảo bước … Chợt cô nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của một người đang lướt qua .. . Sao Đất bước vào quán nhỏ đến trước mặt cô. Mai ngoảnh lại, nụ cười tươi tắn trên môi tắt dần như những tia nắng cuối ngày yếu ớt. Tâm nhìn cô trân trân:
- Mai ơi ! Anh Minh...
- Sao vậy? Anh Minh làm sao?
- Đơn vị anh ấy báo anh ấy hi sinh rồi.
Tâm cúi đầu lặng thinh … Thời gian đang chết lặng không nhích dù chỉ một tích tắc. Một khoảng lặng hiện ra cuốn lấy hai người...
Mắt Mai mờ đi. Mai không tin vào tai mình nữa. Cô ngồi gục xuống bên bàn. Người cô run lên . Cô không thể tin vào điều kinh khủng kia, hạnh phúc mới đến với cô thôi mà...
Mấy hôm sau Tâm đưa cho cô lá thư của anh Minh. Đó là lá thư cuối cùng anh viết cho cô:
“Mưa Rào à!
Ngày mai anh lại nhận một nhiệm vụ quan trọng . Không biết anh có thể trở về hay không ?
Mỗi lần trước khi bước vào một trận chiến đấu nguy hiểm, anh lại viết cho em một lá thư. Anh không muốn em đọc được những lá thư này bởi sau những lần nguy hiểm ấy anh muốn trở về bên em bình yên. Anh trân trọng cái cảm giác bình yên khi được bên em khi nhìn thấy em cười, khi được nhìn thấy đôi má em phụng phịu… Khi nào em đọc được lá thư của anh cũng có nghĩa là anh sẽ không đến quán kem quen thuộc của chúng ta nữa. Dù thế nào anh cũng sẽ luôn là gió để đi cùng em, Mưa Rào ạ”.
Cô muốn lưu giữ những kí ức đẹp nhất về anh. Những con đường kỉ niệm, những tán cây bên đường, những cơn mưa mùa hạ , cái quán nhỏ quen thuộc mà sau lần gặp đầu tiên ấy .Cô bước nhẹ nhàng trên con đường đã in dấu chân hạnh phúc của hai người. Thân hình nhỏ bé của cô như hòa vào làn mưa thu cùng những chiếc lá vàng đang xa cây cuốn đi trong gió…. Cô nghe lòng mình. Lạnh quá ! Giá băng tràn mọi nẻo. Cô tha thẩn tìm lại kí ức, tìm lại hạnh phúc mong manh và ngắn ngủi của đoạn đường anh đã cùng cô bước.
Tâm chỉ biết lặng lẽ đi theo sau cô trên con đường ngập đầy lá mùa thu. Anh muốn chạy đến bên cô, ôm lấy đôi vai gầy , mỏng manh kia đang run lên...
Cô hiểu Tâm đang đi bên cạnh cô. Nhưng:
- Sao Đất à, cậu gợi lại hình ảnh anh ấy nhưng không thể làm thay đổi nhịp đập trái tim tớ. Tớ xin lỗi!
Cô quyết định đi du học. Cô đi mang theo kí ức ngắn ngủi nhưng đẹp về anh về mùa thu về những cơn mưa rào mùa hạ còn vương lại trong tâm hồn cô. Cô sẽ nuôi mầm hạnh phúc bởi cô là Mưa Rào, và anh mãi là Gió của cô. Gió sẽ đi cùng mưa sẽ bên mưa dù cơn mưa vẫn rơi hay đã tạnh.
Tiễn Mai ra sân bay, Tâm nở một nụ cười buồn:
- Cậu hãy luôn nhớ rằng, tớ là Sao Đất ở rất gần cậu. Cậu hãy đi, khi nào Gió ngừng thổi thì hãy quay lại nhé. Ngôi Sao Đất sẽ luôn chiếu sáng và không bao giờ lặn để có thể sưởi ấm cho Mưa Lạnh.
7 năm sau…
Quán hoa nhỏ bên hồ khoe sắc với những loại hoa khác nhau, Ban Mai chăm chút cho từng chậu hoa. Cô bận rộn cả ngày với công việc của cửa hàng, giờ niềm vui lớn nhất của cô là làm việc với công việc mình thích. Dường như tâm hồn nhạy cảm luôn có sở thích liên quan tới hoa trong cô không mất đi ngay cả khi thời gian trôi qua. Có những lúc cô để cho tâm hồn mình lắng trong xúc cảm lặng lẽ để nhìn cuộc sống qua đi. Cô biết mình cần phải tiếp tục trên con đường nhiều quãng trầm này bởi đó là số phận, cô hiểu không ai tự tạo hay biết trước được vận mệnh của mình nhưng thay đổi được nó hay không lại tùy thuộc vào mình. Và cứ như thế một mình cô đi qua những thay đổi, bất trắc mà cuộc sống luôn muốn thử thách cô.
Có tiếng gọi của Hân Hân ngoài cửa. Vừa thấy cô bạn thân, Ban Mai vui mừng khôn xiết:
- Hân Hân, cậu đến rồi à? Mau giúp mình một tay bó lại chỗ hoa này để kịp chuyển cho khách không muộn mất.
- Cậu một mình kiêm hết công việc nhiều thế này, chịu được không đấy?
- Được chứ, chỉ hôm nay thôi, ngày mai nhân viên trở lại sẽ đỡ vất hơn.
- À, cậu gặp lại Tâm chưa?
- À…ừm…
- Chưa chứ gì? Cái cách cậu ngập ngừng như vậy là đủ biết rồi.
- Con bé này, lâu không gặp lại, cậu vẫn đanh đá vậy?
- Còn cái ngập ngừng bối rối của cậu thì không lẫn vào đâu được.
Họ cười đùa vui vẻ, tìm lại những kỷ niệm ngày xưa - cái thời còn là sinh viên ngây ngô hồn nhiên ấy. Rồi vô tình, Hân Hân lại nhắc đến Tâm:
- Tâm giờ khác lắm rồi nha. Cậu ấy chững chạc hơn rất nhiều trong bộ quân phục.
Bông hoa trong tay Ban Mai cầm hình như bị rụng mấy cánh.
- Này, cậu định cứ mãi vuốt ve bông hoa đó đến bao giờ? Nó hỏng rồi, vứt qua bên này đi.
- Hả… À…ừ…
- Cậu tính không gặp lại Tâm nữa thật đấy à?
- Cậu nghĩ hoàn cảnh của mình như vậy còn có thể gặp lại Tâm nữa sao?
- Tại sao không chứ? Có phải ai cũng được chọn hạnh phúc hoàn hảo cho mình đâu? Mà Tâm lúc nào cũng hỏi mình về tin tức của cậu. Mỗi lần nói dối cậu ấy, mình thấy có lỗi lắm!
Ban Mai im lặng, chỉ còn là sự nặng nề trong không gian thở dài. Giờ cô còn biết lựa chọn nào ngoài lặng lẽ sống, cô đã tự quy ước với chính mình rằng cô là cơn mưa rào không bao giờ tạnh. Cô không muốn thêm lần nữa làm cho trái tim Tâm bị tổn thương. Dòng đời đã cuốn cô đi trong cơn lốc của những khổ đau tận cùng, cô không muốn nỗi đau ấy lan tỏa đến những người cô yêu thương.
Ban Mai đang lúi húi chăm chút cho từng bó hoa, cô bỗng ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng khách hàng:
- Cho tôi một bó hoa hồng phớt!
Là Tâm! Người bạn - Sao Đất thân thiết của cô:
- Cậu…! Sao cậu biết tớ ở đây?
- Sao Mai về nước mà không nói với Tâm? Tâm đã mong tin Mai nhường nào biết không?
- Tớ… tớ xin lỗi.
Giọng nói của Ban Mai ngập ngừng, có lẽ cô đang cố kìm những xúc động đang trào lên trong lòng. Lần gặp gỡ bất ngờ này khiến cô càng cảm thấy mình có lỗi với Tâm khi không nói một lời với anh.
- Mai về lâu rồi sao không liên lạc với Tâm? Hân Hân nói hết với Tâm rồi. Mai thật vẫn ngốc như ngày nào! Có chuyện gì thì vẫn có Tâm bên cạnh, dù Mai nghĩ gì thì xin hãy nghĩ ít nhất Tâm cũng là một người bạn của Mai chứ.
- Tớ… xin lỗi… có lẽ là lỗi của tớ.
Những năm tháng trên đất người cô quên sao được từ ngày cô rời xa Tâm. Cuộc sống này vốn bất ngờ mà con người ta không thể ngờ hết. Ngày ấy cô chọn ra đi để quên nỗi đau, quên đi Minh- mối tình đầu đầy hạnh phúc và đau khổ. Cô ra đi mang theo lời hứa với Sao Đất khi nào gió ngừng thổi thì quay lại. Nhưng cơn mưa rào khiến cô lạnh trong tâm hồn, cô đã gặp người đàn ông phong trần, lịch lãm trên nơi xứ người. Trái tim lạnh của cô non nớt, run rẩy và mềm yếu trước những yêu thương và sự thấu hiểu của anh- một bến bờ xa lạ trong thế giới của cô. Anh đã vỗ về nỗi đau và sự rạn nứt trong trái tim cô. Cô mong manh, yếu ớt nép mình trong cánh tay anh.
Họ đến với nhau bằng những xúc cảm chân thật của người bị tổn thương trong tâm hồn và nỗi cô đơn khát khao. Nhưng hạnh phúc nhỏ bé ấy cô cũng không giữ được khỏi bàn tay của tạo hóa. Anh khác cô quá nhiều, anh giống như một chàng hoàng tử trong thế giới giàu sang còn cô chỉ là cô lọ lem, mà cuộc đời đâu giống truyện cổ tích lọ lem có bao giờ biến thành công chúa. Những chia rẽ từ gia đình anh khiến cả hai cùng mệt mỏi, những cố gắng của họ cuối cùng cũng chỉ là những rạn nứt. Cô thấy ngột ngạt trước cuộc sống, trước những áp lực mà gia đình anh đặt ra, anh có cố gắng bên cô thì vẫn không thể từ bỏ gia đình của mình. Cô chọn lối giải thoát cho cả hai bằng cách đầu hàng hoàn cảnh, đầu hàng sự phản đối của gia đình anh. Cô muốn rời xa thế giới mà cô không bao giờ bước chân đến và mãi mãi không thuộc về.
Cô bước ra khỏi dòng suy nghĩ với câu chuyện về những gì mình đã trải qua. Cuộc đời này cũng giống như một giấc mơ, và cái lạnh của cơn mưa lòng cho cô biết tất cả không tràn ngập một màu hồng như cô thường mơ.
- Cậu sống tốt chứ?
- Cậu muốn chọn loại hoa nào?
- Hoa hồng phấn.
Cô khẽ lẩm bẩm: “ Đó cũng là loài hoa mình thích mà!”
Tâm vẫn lắng nghe cô, lặng lẽ nhìn cô bằng ánh mắt ngày xưa anh đã dành cho cô. Anh biết trong lòng cô vẫn đang là khúc nhạc dở dang vang lên khi cuộc sống đã làm tổn thương cô. Anh nhìn cô rơi lệ mà lòng đau xót, muốn đưa bàn tay lau những giọt nước mắt cho cô nhưng tay anh khựng lại, có lẽ dù cô đang trước mặt anh nhưng giữa hai người vẫn tồn tại một khoảng cách vô hình…
Chiều tắt nắng. Anh bước ra khỏi cửa hàng. Bước chân anh nặng nề bước đi trên con đường lẻ loi. Những suy nghĩ miên man bám riết lấy anh, hình ảnh Ban Mai vẫn còn hiện lên trong đầu anh, tưởng ngỡ có thể hạnh phúc chừng nào khi được gặp lại cô- mối tình đầu của anh sau bao năm đằng đẵng xa cách nhưng giờ sao anh lại thấy tim nhói đau đến thế. Anh có thể làm gì được cho cô? Anh trong cô là gì hay chỉ như một người bạn? Anh phải đối mặt sao với cô với tình cảm của mình? Những câu hỏi không có lời giải đáp cứ cuốn lấy suy nghĩ anh…. Bóng đêm đang dần buông xuống con phố…
Họ cùng ngồi trong quán xưa, mọi thứ vẫn vậy chỉ có con người khác đi. Anh không còn là một chàng trai ngô nghê mà đã chững chạc, trưởng thành. Còn cô nét đằm thắm của người phụ nữ đã thay thế cho vẻ ngây thơ thuở nào. Họ đã đi qua thời gian trên những con đường khác nhau và giờ lại gặp nhau tại nơi quen thuộc- nơi mà cô gặp Minh, nơi mà cô nghe tiếng sét đau đớn về người cô yêu, nơi mà lần cuối cùng cô gặp Tâm trước khi chia tay đi xa… Không ai nói với ai lời nào nhưng dường như họ đang thả hồn mình đâu đó trong khung trời ký ức xưa ấy. Nếu có từ giá như thì có lẽ giờ mọi chuyện đã khác chỉ có điều không ai có thể quay ngược được thời gian. Anh nhìn cô mỉm cười nói:
- Ngày đó, nếu người đến là Tâm mà không phải anh Minh chắc giờ có chút thay đổi nhỉ?
- Có lẽ chăng? Nhưng cuôc đời mà ai biết trước được đâu?
- Nếu cho Tâm cơ hội Tâm sẽ vẫn nói với Mai “khi nào gió ngừng thổi thì quay lại nhé!”
- Giờ lời hẹn ước đó như hoa bồ công anh bay theo gió rồi. Tâm hãy quên nó đi.
- Nếu nó vẫn còn màu nhiệm thì sao?
Anh nhìn sâu vào mắt cô nói bằng tất cả tình cảm mà anh đã cất giữ bao năm nay từ ngày cô đi. Cô bắt gặp ánh mắt cương quyết đó của anh vội quay đi chỗ khác, ngại ngùng:
- Giờ mọi thứ khác rồi. Tớ đã là người phụ nữ có một đứa con. Mọi thứ không thể quay trở lại vị trí ban đầu như trước nữa vì tớ, chính tớ đã đi quá xa điểm xuất phát.
- Mọi thứ thay đổi nhưng tình cảm của Tâm thì không. Khi con người ta vẫn còn yêu thì không gì là không thể.
- Nhưng tớ sẽ thấy có lỗi với cậu. Người chịu thiệt sẽ là cậu. Tớ không muốn ai chịu tổn thương vì mình nữa, cậu hiểu không?
- Mai đã bao giờ cho Tâm cơ hội đâu mà bảo Tâm là người chịu thiệt. Tâm là người chọn lựa thì có tổn thương đến đâu Tâm sẽ chịu. Hãy cho Tâm một lần làm bờ vai cho Mai khi Mai buồn hay khóc được không?
Cô nhìn anh với đôi mắt đầy nước mắt. Lòng cô bối rối… Con đường nào cho cô mới là đúng. Cô phải làm thế nào mới đúng? Cô không cho phép mình làm anh đau khổ thêm nữa, không muốn mình là người giữ chân hạnh phúc của anh, anh xứng đáng được nhận nhiều hơn. Cô sẽ bước đến bên anh sau bao nắng mưa cuộc đời hay sẽ buông tay? Không gian chết lặng trong những suy nghĩ lẫn khổ đau của cô.
Sáng mùa hè trong mát, anh đứng trước cửa hàng hoa của cô. Lặng nhìn mọi thứ thật lâu, anh quay người bước đi thì có một đứa bé chạy đến níu áo anh:
- Chú đến mua hoa ạ? Để con gọi mẹ con nha!
- Không cần đâu con. Chú là bạn mẹ con, chú đến thăm mẹ và con thôi.
Anh ngắm nhìn đứa trẻ đang cười với anh. Nụ cười trẻ thơ thật hồn nhiên, anh xoa đầu nó, cảm giác thật gần gũi.
- Thiên Bảo à!
Cô sững người khi thằng bé đang nắm chặt tay anh. Nó nhanh nhảu:
- Mẹ ơi, chú ấy là bạn của mẹ à? Chú chơi trò lái xe với con đi, không ai chơi trò đó với con cả.
Thằng bé cứ bám chặt lấy anh không rời, còn cô chỉ lặng lẽ mỉm cười trước điệu bộ lúc lúng túng của anh khi chơi với thằng bé. Cô và anh không nói với nhau nhưng trong lòng họ đang chung một niềm vui giản đơn và nhìn Thiên Bảo trìu mến.
Anh hẹn gặp cô nơi quán quen thuộc của hai người. Anh đưa về phía cô bó hoa hồng phớt:
- Nhân dịp gì vậy mà anh tặng hoa cho em?
- Em vốn thích hoa hồng này mà. Từ ngày em đi, anh đã thường xuyên mua loài hoa này, có lẽ nó đã trở thành một phần cuộc sống của anh rồi.
Anh trầm ngâm nhìn cô, ngắm khuôn mặt thánh thiện của cô thật lâu:
- Anh chắc sẽ phải xa em trong một thời gian.
- Anh đi đâu?
- Anh sẽ chuyển công tác ra đảo một thời gian. Anh là lính mà.
Nét mặt cô thoáng buồn và anh hiểu những gì cô đang nghĩ.
- Em biết tại sao anh lại vào quân đội không? Anh muốn được như anh Minh, muốn được trở thành một người đàn ông chững chạc có thể bảo vệ bình yên cho những người anh yêu thương. Anh đã từng rất tự hào khi được khoác lên mình màu áo lính và nghĩ mình sẽ sống và chiến đấu vì niềm tự hào ấy. Chúng ta sẽ không là gì, sẽ không thể ngồi đây để nói chuyện về ngày mai khi Tổ quốc đang gọi tên mình. Em hãy nhớ rằng dù đi đâu và đi bao lâu anh mong em hãy chờ anh về, hãy là hậu phương vững chắc cho anh. Anh sẽ sớm về bên em và Thiên Bảo!
Cô trìu mến nhìn anh, gật đầu:
- Em sẽ chờ anh trở lại.
Có lẽ khi con người ta đi quá lâu, quá dài trên con đường và tự biết đến lúc nào phải dừng lại. Dừng lại không phải mệt mỏi mà vì đã tìm được cho mình một trạm hạnh phúc để che nắng mưa cuộc đời. Tình yêu có những nguyên tắc mà không ai hiểu nổi, sau thời gian đằng đẵng, sau bao sóng gió, anh vẫn yêu cô như thuở ban đầu bởi với anh cô là tình đầu và cũng là tình cuối. Còn cô không chỉ sống cho riêng mình khi cô còn mang trách nhiệm của một người mẹ, cô bên anh không chỉ đơn giản là tình yêu mà còn là sự biết ơn cuộc đời đã ban cho cô một điều kỳ diệu như vậy để cô có thể dựa vào khi nước mắt rơi đã quá nhiều và đôi chân đã mỏi. Cuộc đời vốn chật hẹp nhưng hạnh phúc vẫn luôn còn đủ chỗ cho ta khi ta không ngừng yêu thương và sống hết mình với tình yêu đã chọn.
Anh chia tay cô trong quyến luyến, nhưng anh biết trái tim cô sẽ là nơi bình yên nhất để anh hướng về và có đủ tinh thần hoàn thành nhiệm vụ nơi hải đảo xa xôi. Con người ta sống trên đời đâu chỉ biết đến sự tồn tại của mình giữa cuộc đời. Tình yêu đôi lứa sẽ trở nên đẹp hơn, ý nghĩa hơn khi hòa trong tình yêu đất nước. Hạnh phúc sẽ ý nghĩa hơn khi được nhân lên và lan tỏa trong hạnh phúc chung. Anh biết lúc anh có thể che chở cho cô thì cũng là lúc anh phải rời xa cô nhưng tình yêu đất nước đã được anh đặt lên tình yêu của bản thân và anh tin rằng sức mạnh tình yêu nơi anh dành cho cô sẽ là niềm tin để anh quay trở về bên cô.
Anh đi mang theo niềm tin trở lại khi Gió đã ngừng thổi và Mưa đã tạnh.
• Cua Đá
MỜI BẠN CLICK VÀO ĐÂY ĐỂ TÌM HIỂU VỀ CUỘC THI VIẾT "HẠNH PHÚC VẪN ĐỦ CHỖ CHO TA"
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu