Khi gặp lại, hãy trả nợ em cái ôm thật chặt anh nhé!
2015-01-08 01:00
Tác giả:
Người vô duyên, biết nhau mười năm, chưa chắc đã thành đôi,
Nếu hữu duyên, quen nhau một khắc, vẫn rõ đó là định mệnh.
“Ba năm nữa, anh hãy nhắn tin để hỏi em về điều em ước mong ngày hôm nay, anh nhé!”. Đó là nghĩa của câu Tiếng Anh cuối cùng mà em viết trong cuốn sổ tay bé nhỏ để tặng cho anh vào ngày anh tạm biệt Việt Nam để về nước. Trước khi gặp anh để nói lời tạm biệt, trên suốt dọc đường tới nơi anh đang ở, em đã dặn lòng phải mạnh mẽ và cười thật tươi để anh thấy an lòng. Nhưng sau cùng, em gượng cười với đôi mắt đỏ hoe sau khi đã ôm chị nấu bếp và khóc. Trái tim em chỉ muốn nổ tung vì những lo sợ, những nhớ thương dành cho anh.
Rồi khi dũng cảm nói lời tạm biệt anh, em cũng ngại ngùng không dám ôm anh thật chặt để bù vào những xa cách phía trước. Và anh cũng thế! Em đợi anh chìa tay để bắt tay em. Trong khoảnh khắc ấy, nhìn thẳng vào đôi mắt anh, em biết anh đang rưng rưng lệ!
Bàn tay thực sự chẳng muốn buông!
Nhưng lại một lần nữa, em ngại ngùng, không siết chặt những yêu thương! Em chạy đi và oà khóc! Nhưng anh không biết đâu.

Những ngày đầu tiên làm việc cùng anh.
Anh là một chàng trai đến từ xứ sở hoa anh đào, mang theo nhiệt huyết của tuổi trẻ và tình yêu thương dành cho những con người còn phải sống một cuộc sống khó khăn, cực khổ. Anh đã chọn Việt Nam là điểm đến của anh. Lần đầu tiên gặp anh là trong buổi dạy tiếng Việt cho các tình nguyện viên mới đến.
- Chú này trông ngô ngố. Tóc lại còn rẽ ngôi thế kia!
Em khúc khích cười thầm. Ấn tượng ban đầu của em về anh là như thế. Rồi anh rất chịu khó tập phát âm, giọng nói của anh rất dễ nghe. Anh luôn nhường cho mọi người luyện tập trước, rồi mới tới mình thực hành sau.
Vì đó là buổi dạy thay cho một bạn khác, nên em cứ nghĩ rằng mọi việc tưởng như chỉ tới đó thôi khi em kết thúc buổi học.
- Chúng tôi muốn học thêm tiếng Việt với cô. Cô đồng ý dạy thêm chứ? Anh lịch sự hỏi ý kiến của em. Tất nhiên, cũng là một tình nguyện viên của nước bản xứ, em luôn luôn sẵn sàng hỗ trợ cho mọi người. Và bất ngờ hơn, vào sáng Thứ 2 của tuần kế tiếp, em mới biết anh cũng làm chung dự án với em trong thời gian gần ba tháng tới.
Anh mang tới cho em những kỷ niệm đẹp…
Rồi thời gian tiếp theo, trong vai trò của một người hỗ trợ các tình nguyện viên quốc tế thực hiện dự án, em luôn được thấy anh mỗi ngày; nhìn anh tự tin, thân thiện hướng dẫn học sinh trong từng chủ đề, luyện ngữ âm tiếng Anh. Em đã không nghĩ mình có thể nhớ anh. Hay nói đúng hơn, em không cho mình được phép thích anh chỉ đơn giản vì anh là một chàng trai ngoại quốc. Anh sẽ phải đi khi kết thúc dự án và có thể chẳng bao giờ quay lại nữa.
Nhưng anh xuất hiện nhiều lần nhất trong những ảnh mà em chụp trong các lớp học ở từng buổi học. Anh như trở thành linh hồn trong từng khoảnh khắc ở những bức ảnh em chụp lại.
Rồi không biết đã bao lần em vô thức mỉm cười khi nhìn anh đứng trên bục giảng. Anh hiền và cũng rất dễ cười.
- Chị ơi, sao chị lại cười khi nhìn chú ấy? - Một bạn cộng tác cùng em vỗ vai em và hỏi làm em bất ngờ và cảm thấy bối rối. Em như người “có tật giật mình” vậy.
- À, à…không…không! Chị thấy cái từ tiếng Anh đó chú ấy phát âm còn bị ảnh hưởng của ngữ âm Nhật Bản nên mới cười thôi. - Em lúng túng biện minh để không bị nghi ngờ.
Có những hôm anh hỏi ý kiến của em về buổi dạy của anh. Anh kiên nhẫn nghe em “thao thao bất tuyệt”. Đó là lần đầu tiên trong suốt quãng đời hơn 20 năm, có một người chịu ngồi yên, theo dõi từng cử chỉ của em và lắng nghe lời em nói mà luôn tỏ ra hứng thú.
- Sao anh không đi chơi cùng mọi người cho vui? - Em đã hỏi anh khi anh từ chối đi chơi cùng các bạn ở chung văn phòng với anh trong khi mọi người đều muốn kéo anh đi.
- Anh không thực sự muốn đi! Em có muốn đi không? Nếu em đi, anh cũng sẽ đi! - Anh trả lời rất hồn nhiên. Nhưng không biết anh có ý thức được rằng, lời nói của anh thực sự làm trái tim em rung lên một nhịp rất mạnh hay không.
- Em cũng không đi! Để em nói về buổi dạy nhé!
Và thế là em cứ nói, nói nhiều như chưa bao giờ được nói vậy.
- Không sao đâu! Nói chuyện với em luôn làm anh thấy rất thú vị và rất vui! - Anh nói như thế mỗi lần em định dừng cuộc nói chuyện vì nó chừng như đã quá dài.
Anh muốn đi thăm thú Hà Nội. Dù đó chỉ là một ngày dẫn anh đi thăm những nơi mà anh thích ở Hà Nội theo lời đề nghị của anh. Nhưng với em, anh là người con trai đầu tiên đi chơi cùng với em như thế. Anh cũng kể cho em nghe về hai lần không thành trong chuyện tình cảm của anh; những gì anh phải trải qua làm em càng thương anh nhiều hơn.
Tới Văn miếu Quốc Tử Giám, anh mới kể cho em biết anh cũng biết viết thư pháp và hiểu tiếng Hán.
- Tên của anh có nghĩa là “Phúc”.
Anh nói khi em dường như trong trạng thái bị thôi miên vì những am hiểu của anh về Hán học, văn hoá Trung Quốc. Có một sự trùng hợp mà em vì xấu hổ mà không kể với anh, đó chính là ý nghĩa tên của anh cũng là chữ mà em đang đeo trên chiếc vòng cổ của mình. Vì thế mà, suốt dọc đường đi, em chỉ tủm tỉm cười một mình.
- Để anh chụp ảnh cho, camera của anh tốt hơn! Về nhà, anh sẽ gửi cho em. - Anh nói khi thấy em cố lau nước mắt khi đi ngang qua Nhà sàn Bác Hồ. Anh thực sự đã rất hiểu em!
Em đã nói chuyện không ngừng nghỉ khi đi cùng với anh, kể cho anh nhiều điều về văn hoá và con người Việt Nam để giúp anh hiểu về nơi em được sinh ra và lớn lên.
- Em không biết đọc bản đồ đúng không? - Anh cười chọc em khi em quên đường đi từ Lăng Hồ Chủ tịch tới điểm bắt xe bus để về văn phòng. Rồi anh lại trở thành người dẫn đường cho em, đưa em đi tới đúng điểm cần đến.

Để rồi em lo sợ…
Nếu anh không khóc trong ngày cuối chúng ta gặp nhau, em đã cảm thấy yên lòng khi phải xa anh. Lại thêm một lần khoảng cách nữa giữa em và anh khi anh trở về Nhật Bản và tiếp tục việc học tập ở một đất nước khác – nơi đón bình minh sau Việt Nam tới tận 7 giờ.
Em sợ khoảng cách và thời gian làm anh dần quên mất em là ai. Để rồi em vỡ oà trong niềm vui và nỗi nhớ thương mỗi khi nhận được tin nhắn của anh kể về việc học của anh, cuộc sống của anh và có cả những tấm ảnh chụp cùng những người bạn.
Em sợ mất đi một người con trai chững chạc, nhiệt tình trong công việc, luôn biết quan tâm và cũng rất chu đáo với mọi người. Đó là một người đã từng ngồi cạnh em và dùng chiếc quạt giấy mang theo bên mình để quạt cho em; một người con trai đã từng đứng phía sau em trên xe bus để chắn cho em không bị mất thăng bằng hay bị người khác đụng phải.
Ngày cuối cùng gặp anh, anh vẫn chưa khỏi ốm. Em vừa mong anh qua trạm kiểm tra sức khoẻ ở sân bay để anh kịp chuyến bay về nước để chuẩn bị đi học lại vừa mong anh bị trễ chuyến bay để em có thể thấy anh thêm một chút nữa.
Em có sai hay không khi chọn anh là tương lai sau ba năm nữa của em? Liệu ba năm nữa, anh có quên em không? Em sẽ chờ anh thực hiện lời hứa quay trở lại Việt Nam. Hay hẹn anh sau ngày em tốt nghiệp đại học, đủ khả năng để tự lo cho mình và những người thân của em.
Em sẽ gặp lại anh trên chính quê hương anh – nơi có hoa anh đào nở.
Tới lúc đó, anh hãy nhớ trả nợ em cái ôm thật chặt, anh nhé!
- Hoài Giang
Bài viết tham dự tuyển tập "Mở lòng & Yêu đi!". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn like, share và bình luận bằng plug-in mạng xã hội ở chân bài viết. Lượt like, share và comment được tính bằng hệ thống đếm tự động.

Click vào đây để theo dõi thông tin chi tiết
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Bình an sau giông bão (Phần 1)
Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…


