Phát thanh xúc cảm của bạn !

Kẻ thù của chính mình

2018-01-23 01:20

Tác giả:


blogradio.vn - Tôi đã luôn dằn vặt bản thân mình rằng năm 2017 của tôi đã trôi qua nhanh đến chóng mặt, và tôi chưa làm được gì cả. Tôi luôn tự trách tại sao bản thân mình không thực sự giỏi như những gì tôi mong muốn. Tôi là người có tham vọng, nhưng tôi lại chưa tìm ra được phương pháp đúng đắn, hiệu quả để thực hiện những tham vọng đó. Những ngày cuối cùng này, nhìn lại một năm qua mình đã làm được những gì, chưa thực hiện được những gì và nguyên nhân tại sao, rồi từ đó tìm cách khắc phục.

***

blog radio,   Kẻ thù của chính mình

Cảm ơn cô bạn thân đã tặng mình một cuốn sách có tựa là “Ngày xưa có một con bò”. Tôi đã cố gắng đọc nó sớm nhất có thể trong hai ngày, và nhận ra được lý do một năm qua mình vẫn dậm chân tại chỗ là vì đàn bò của chính mình. Tôi đã có quá nhiều lời biện bạch cho sự lười biếng của mình, đổ lỗi do các yếu tố bên ngoài chứ không phải là do tôi. Cuốn sách thật sự là một người bạn đã chân thành chỉ cho tôi thấy những thiếu sót của mình và tôi cũng vui vẻ nhận lời góp ý đó rồi quyết tâm thay đổi mà không chút ái ngại.

Tôi đã luôn dằn vặt bản thân mình rằng năm 2017 của tôi đã trôi qua nhanh đến chóng mặt, và tôi chưa làm được gì cả. Tôi luôn tự trách tại sao bản thân mình không thực sự giỏi như những gì tôi mong muốn. Tôi là người có tham vọng, nhưng tôi lại chưa tìm ra được phương pháp đúng đắn, hiệu quả để thực hiện những tham vọng đó. Những ngày cuối cùng này, nhìn lại một năm qua mình đã làm được những gì, chưa thực hiện được những gì và nguyên nhân tại sao, rồi từ đó tìm cách khắc phục. Và những nguyên nhân đó, tôi gọi là “Đàn bò” của mình.

Con thứ nhất có tên là “Tôi có sao đâu”. Một năm qua, tôi cứ ấp ủ ý nghĩ rằng, mình đã tìm được một công việc mà mình yêu thích, vì nó đã giúp tôi thay đổi một số kĩ năng mà tôi không giỏi và rồi tôi ngủ quên trong sự tự mãn đó. “Tôi có sao đâu. Thiếu gì người còn không được như tôi.” Tôi hài lòng với những gì mình đang có. Mặc dù tiền lương tôi kiếm được chẳng là gì so với một số bạn đồng trang lứa, nhưng tôi nghĩ mình cảm thấy đủ là hạnh phúc rồi. Nào ngờ chính tư tưởng ấy là một con bò đã kìm hãm tôi với những cơ hội lớn hơn. Một câu nói khá hay làm tôi thức tỉnh đó là “Kẻ thù của VĨ ĐẠI là TỐT”. Khi tôi còn cảm thấy hài lòng vì mình đã làm tốt, thì tôi sẽ chẳng bao giờ đạt đến cái Vĩ đại. Tôi luôn bị giam trong chính những suy nghĩ ấy của mình, chẳng dám bước ra ngoài kia để thử thách.

Con thứ hai tên là “Đâu phải do tôi, tại….”, “Do tôi không có người chỉ đường dẫn lối nên mới lận đận long đong như thế này thôi.”, “Tại tôi không có xe máy nên tôi mới không có công việc ở công ty như các bạn.”, “Tôi muốn học IELTS trung tâm này trung tâm kia nổi tiếng nhưng tại tôi không có xe nên không tham gia khóa học được!”, “Tại tôi không có thời gian...” Đó là những câu nói luôn chực sẵn trong đầu tôi để biện bạch cho việc tôi không thực sự cố gắng. Tôi thấy thật hổ thẹn với lòng mỗi khi phát hiện thêm một con bò như thế. Tôi đã quá lãng phí tuổi trẻ của mình cho quan niệm sống “an phận thủ thường, biết đủ là hạnh phúc” mà chính những điều này sẽ khiến tôi phải trả giá cho một cuộc sống nhàm chán, nếu không phải nói là tầm thường.

Con thứ ba tên là “Thật mà đây đâu phải là biện bạch đâu”. Tôi đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội tốt vì những con bò ngu ngốc như thế này đây.

Con thứ tư tên là “Tôi cảm thấy bất lực.” Những con bò loại này đã bịt mắt tôi, không cho tôi thấy năng lực thực sự của bản thân mình.

Con thứ năm mang tên “Triết gia”, “Con vịt xấu xí hóa thành thiên nga không phải vì nó đã cố gắng hết mình mà vì bố mẹ nó vốn là thiên nga rồi”. Tôi tự mù quáng biện minh với lòng mình rằng những bạn có điều kiện tốt thì cuộc sống họ cũng dễ dàng hơn tôi, họ sống cuộc sống sung túc hơn tôi cũng là điều dễ hiểu mà. Điều đó không sai nhưng nếu tôi chấp vào đó mà cho rằng bản thân mình thua kém họ thì tôi thật sự thất bại rồi. Ngày xưa đi học, thầy giáo của tôi có nói rằng “Đừng tự hào khi mình nghèo mà học giỏi, hãy tự hỏi Tại sao giỏi mà vẫn nghèo?” dành cho những bạn ở nông thôn như chúng tôi.

blog radio,   Kẻ thù của chính mình

Thế đấy, thật là xấu hổ khi mình sở hữu tới năm con bò như vậy. Sức tàn phá của nó đến cuộc sống của tôi là không hề nhỏ. Tôi đã là sinh viên năm ba nhưng vẫn chưa làm được việc gì ra trò, luôn dung túng cho sự lười biếng, thiếu cố gắng của bản thân rồi lại thất vọng rồi biện bạch đổ lỗi cho người khác. Tôi biết rằng tất cả là do tôi không thực sự nghiêm túc với chính mình, tôi không cố gắng hết mình, tôi nghĩ bản thân mình kém cỏi, tôi đưa mình vào vùng an toàn, ngại va chạm, ngại thử thách. Tôi biết những quan niệm đó không làm tôi tốt lên hơn mà ngược lại càng khiến tôi tự ti hơn và càng ít nổi bật hơn. 

Một năm dù sao cũng sắp qua rồi, điều đáng mừng là tôi cũng đã kịp nhận ra những sai lầm mà mình đã mắc phải đã khiến tôi trở nên tầm thường trong suốt năm qua.

Năm 2018 mong rằng sẽ nghiêm túc hơn trong việc lập kế hoạch cho mình sẽ hoàn thành xuất sắc những mục tiêu đã đề ra, và đặc biệt là sẽ xóa sổ hết đàn bò này. Cũng còn hơn hai tuần nữa à mình bay sang một đất nước khác, trải nghiệm những điều mới mẻ, những điều chưa từng xảy ra trong đời mình để tìm hiểu và khám phá bản thân.

Bắt đầu năm 2018 bằng một chuyến đi xa, hi vọng sẽ tốt đẹp và tiếp nối những điều tốt đẹp khác. Hãy nghĩ về những điều tích cực, thì tâm trí sẽ không còn chỗ cho những suy nghĩ tiêu cực.

Bạn có tìm thấy chính mình trong câu chuyện của tôi không? Hoặc kể tôi nghe một năm qua bạn đã thành công hay chưa thành công như thế nào?

© Tana Nguyễn – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Cha mẹ có thương con hay không? Chắc chắn là có. Nhưng nó không lớn đến nỗi cứ hi sinh và không mong nhận lại như mọi người hay lầm tưởng hoặc lảng tránh sự thật. Thực chất thứ họ cho đi là một tình thương có điều kiện chứ không hẳn là hi sinh.

Quan họ không lấy nhau

Quan họ không lấy nhau

"Giới trẻ bây giờ lạ thật, mới gặp người ta vài lần đã nghĩ tới chuyện đặt tên cho con luôn rồi"

Nốt trầm tuổi 30!

Nốt trầm tuổi 30!

Trưởng thành là đánh đổi của rất nhiều những vấp ngã, thất bại và biến cố xảy đến. Chúng ta có lẽ đã từng khóc thầm trong đêm bởi bất lực, bởi mệt mỏi, bởi mọi thứ dường như đều sụp đổ. Nhưng chính là khi đi qua mọi chuyện, chúng ta đã mạnh mẽ như hiện giờ.

Tuổi thơ và Ngoại

Tuổi thơ và Ngoại

Tôi yêu những món đồ chơi ngoại làm cho tôi, vì lúc đó ngoại cũng nghèo không thể cho tôi được những món đồ chơi đẹp đẽ như các bạn, nhưng những món đồ chơi ngoại làm cho tôi thì tôi chắc rằng các bạn không thể mua được.

Ta lại tương phùng

Ta lại tương phùng

Cô tin chắc cô là người duy nhất trong trái tim Dương và điều đó là bất diệt suốt đời không gì có thể thay dổi được. Dù cho giờ đây cô và Dương đang tạm thời cách xa nhau vì chuyện học hành tương lai nhưng cô sẽ cố gắng hoàn thành sớm khóa học và bay về với Dương.

Ta về

Ta về

Ta về tan hợp cùng hưng phế thoắt nước thời gian nhuộm trắng đầu

back to top