Học cách yêu mình sau những năm tháng yêu người
2020-04-16 01:40
Tác giả:
NẮNG
blogradio.vn - Nó đang cố thuyết phục trái tim mình. Nó luôn tự an ủi nó “Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi”. Nhưng thời gian trôi qua, vết thương ấy có bao giờ lành lặn. Bởi, cái anh lấy đi của nó không phải là tình yêu mà là niềm tin.
***
Vậy là nó đã giữ một thế giới riêng của mình mà không đủ can đảm để cho ai đó nhìn vào đó. Nhìn nó thanh thản lắm, bình yên lắm, vui tươi lắm. Ngày nào đó chả cười, nó cười vì bất cứ lí do gì, cười mình, cười người và không hiểu từ bao giờ nó cứ cười một cách khoái trá nhất, cười thành tiếng, thành tràng, cười rung cả người. Cái điều mà trước kia phải thật hiếm hoi lắm mới thấy ở nó.
Nhưng, có những lúc nó lại sầu đến thê thảm. Nhiều đêm nó khóc. Nhiều đêm nó thức trắng. Nhiều đêm nó đọc lại những tin nhắn cũ kĩ của nó và anh. Và cứ thế, cứ thế, nước mắt nó rơi. Nó đã cố không nghĩ, nhưng rồi thi thoảng nó chả thể làm chủ được cái đầu của mình. Lạ thật. Lí trí, nó cũng không làm chủ được, trái tim nó cũng chả bảo ban được, vậy thì phải làm sao đây?
Từ bao giờ đã trở thành nó như thế?
Nó cứ nghĩ đến người ta, người mà không bao giờ nghĩ đến nó nữa. Nó đã muốn quên, cố quên, quên hết nhưng một con bé quá nhạy cảm và hoài cổ như nó liệu có thể dễ dàng quên điều đã qua. Đây đã là lần thứ hai nó sống trong tâm trạng này, đã là lần thứ hai nó khóc vì một cuộc tình không ra đâu cả. Lần thứ nhất, nó bỏ người ta vì những lí do vớ vẩn, lần thứ hai người ta bỏ nó vì lí do đến buồn cười. Nó chẳng hiểu rồi mọi chuyện sẽ đi đến đâu nữa.
Thật khó vì nó không thể vững vàng ngay cho được. Nó khó yêu và cũng khó quên. Cứ thế đấy mà rồi nó lại sợ. Nó chẳng dám đối diện, và có khi nó cũng chẳng đủ bản lĩnh để tìm hiểu và chấp nhận thêm một ai đó nữa. Bấy nhiêu, có lẽ cũng đủ rồi cũng nên.
Nó vẫn cứ nghĩ về anh, người mà nó không đọc nổi một cái tên nick facebook của anh nhưng lại sẵn sàng nói chuyện đến gần năm trời. Nhiều lúc, nghĩ đến bật cười. Nó quen anh qua điện thoại, nhận lời yêu qua điện thoại và chia tay cũng vậy. Trước kia, nó đã từng nói tưởng như nó yêu cái điện thoại chứ chả phải yêu anh. Thế nên, khi đi bên anh nó đã không có cảm giác gì. Nhưng, nó đã thử cố gắng. Nó dùng mọi khả năng của mình để chấp nhận anh. Thời gian gặp gỡ, trò chuyện đã khiến nó hiểu anh hơn. Rồi thì nó nhận ra, chắc chỉ có anh mới yêu thương nó đến thế. Anh đã dần dần chinh phục trái tim nó. Anh đã khiến nó mở lòng, và yêu anh. Nó quyết định đến bên anh, nắm tay anh trong suốt chặng đường sau này vì nó tin vào sự chân thành ở anh.
Ấy thế mà mọi thứ đổ vỡ đến nỗi nó không thể lường trước. Khi nó vừa đồng ý yêu anh, thì anh quay lưng. Anh nói “Anh với em không hợp”, rằng anh đã có người khác. Như bị một người dội gáo nước lạnh và rồi nó chết điếng. Nó không tin vào những gì đang nghe. Nhưng nó khẽ mỉm cười “Vâng, em hiểu”. Và về tới nhà, nó khóc. Đó là lần đầu tiên nó khóc vì một người đàn ông.
Thế rồi, nó lại gượng dậy để làm an lòng mọi người. Cái nó mất, có lẽ còn đáng sợ hơn là mất tình yêu. Nó mất đi niềm tin. Nó cố gắng phân tích những gì anh dành cho nó, cố gắng cho rằng đó là ty của anh, cố gắng chấp nhận và cuối cùng lại cố gắng tha thứ cho anh sau khi anh quay đi hướng khác. Những sự cố gắng đó thực sự làm nó mệt mỏi, hụt hẫng. Nó cảm thấy chông chênh khi niềm tin đã hao hụt, đã bị bào mòn.
Nó đang cố thuyết phục trái tim mình. Nó luôn tự an ủi nó “Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi”. Nhưng thời gian trôi qua, vết thương ấy có bao giờ lành lặn. Bởi, cái anh lấy đi của nó không phải là tình yêu mà là niềm tin. Sự tổn thương ấy, bao giờ mới lành đây? Tìm đủ lí do để nguỵ biện thì nó cũng chỉ thấy một điều duy nhất, đó là sự chua chát.
Thời gian trôi đi không quá chậm như nó tưởng, không như những ngày đầu tiên. Vượt qua được những ngày đó, tìm cho mình một hướng đi, quay về với những thứ xung quanh mình nó cảm thấy mình không còn chới với nữa. Trước đó, nó đã cảm giác mình không còn định vị được điều gì, như bị thả xuống vực thẳm, giống như trong một giấc mơ mà đã có lúc nó giật mình bật dậy. Nhưng, bây giờ, mọi chuyện đã ổn hơn chăng?
Nó cất giữ trong mình một niềm tin và khéo léo giấu đi những gì làm người khác không vui. Mọi người sợ nhìn thấy nó buồn, và nó biết chăc chắn sẽ có người buồn theo nó. Nên nó biết cách để nụ cười luôn xuất hiện. Nó cũng chọn cách im lặng, im lặng tuyệt đối, im lặng để người khác không cần phải phiềm lòng vì nó nữa.
Thế nhưng, trong cõi lặng ấy nó lại phải đối diện với chính mình. Và dường như, bản thân nó đang phản bội lại nó, trái tim khối óc đôi khi không còn nghe lời nó nữa khi cứ mang đến những nghĩ suy mà nó không thể lảng tránh được.
Chiều nay, lang thang lại trên cung đường ấy nó mỉm cười. Mọi thứ đi quá nhanh mà nó chả hiểu được điều gì xảy ra nữa. Ngẫm nghĩ bao nhiêu lần, có bao nhiêu lí do để nó tự thuyết phục mình và rồi nó chẳng tìm ra lí do nào cho hoàn hảo cả. Nó đã từng bắt bạn lí trí làm việc quá nhiều chăng, nên bây giờ bạn ấy kiệt sức để rồi chào thua những tình cảm yếu mềm.
Nó tưởng tượng lại tất cả những gì đã xảy ra, và nó thầm nghĩ nếu như được quay trở lại nó sẽ sửa sai, nó sẽ không làm như thế, nói như thế nữa. Nhưng, có bao giờ có thể quay về quá khứ trong hiện thực đâu, quá khứ chỉ được tái hiện lại thôi, nên nó chẳng thể làm gì. Ừ, thì coi như đây là bài học cho nó. Bài học về niềm tin, về tình yêu!
© Mộc Miên – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Tình yêu tuổi 30, hãy mở lòng và yêu lần nữa đi em
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Trở về với đúng nghĩa của chữ YÊU
Chúng mình yêu nhau nhẹ nhàng, cho đi tình yêu và đặt hạnh phúc của đối phương lên trên. Chúng mình làm những thứ mà chúng mình nghĩ đối phương sẽ hạnh phúc mà chẳng bao giờ nghĩ đến việc người kia có làm lại đối với mình không, nên chúng mình không bao giờ phải suy nghĩ nhiều.

Tháng Ba đã đến rồi…
Buổi chiều hôm đó, họ nói với nhau nhiều chuyện không đầu không cuối. Những câu chuyện đan xen giữa hương cà phê, màu đỏ rực của hoa gạo, và ánh mắt anh trầm tĩnh mà sâu xa.

Phố cũ lặng thinh, ta lạc mất nhau rồi
Có một ngày phố cũ có đôi ta Bước chân quen cũng ngại ngùng bỏ lỡ Người qua vội, chẳng ai còn bỡ ngỡ Ta với ta giữa khoảng trống không người.

Lời chưa nói
Tớ với cậu bắt đầu nói chuyện với nhau nhiều hơn rồi không biết từ lúc nào mà tớ đã thầm cảm thấy hơi thích cậu. Đã nhiều lần tớ thấy tớ thật ngu ngốc, sao lại có suy nghĩ kì quặc ấy, nhưng rồi những cử chỉ quan tâm tớ của cậu làm tớ bị nhầm tưởng.

Chấn động lợi ích của việc đọc sách thường xuyên: Ngoại hình thăng hạng, da dẻ hồng hào, khí chất ngút ngàn!
Không chỉ giúp nâng cao kiến thức, việc đọc nhiều sách còn có thể mang lại nhiều lợi ích đặc biệt mà không phải ai cũng biết.

Những ngày chênh vênh
Những buổi chuyện trò với nhỏ bạn tuy ít nhưng luôn khiến mình suy nghĩ nhiều. Mình thấy chênh vênh ghê gớm, nhưng rồi thì lòng mình cũng chững lại, để biết rằng mình cần phải làm gì.

Lời hẹn của con
Cho con được thêm lần nữa tự hào con là con của mẹ, con của một bác sĩ tận tậm tận lòng với mọi người. Con là con của ba, một chiến sĩ bộ đội đang canh gác ngoài biên cương xa xôi.

Tình yêu của mẹ
Đến bây giờ tóc của mẹ đã điểm bạc sương pha Các vết chân chim hằn đầy đôi mắt mẹ Năm ngón tay run không còn như thời son trẻ Vai mẹ gầy con bỗng thấy xót xa

Lời yêu
Tôi vẫn thường nghe một câu nói như này tuổi 17,18 ấy cái gì cũng có chỉ không có đủ dũng khí để nói thích một người. Đúng vậy, mãi cho đến khi sắp tốt nghiệp tôi vẫn không bày tỏ lòng mình với cậu ấy. Khi đó vào bữa tiệc chia tay cuối năm tôi ngồi cách cậu ấy không xa chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cậu.

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ
Kết thúc một mối tình là một vết thương chưa lành lại bị xẻ thêm một vết rách. Tôi nhận thức được rằng bản thân ngay lúc này cần phải chữa lành và yêu thương mình nhiều hơn. Giây phút này, tôi chưa thể sẵn sàng để yêu.