Phát thanh xúc cảm của bạn !

Hoa nắng (Phần cuối)

2016-04-21 01:00

Tác giả:


Tiếp theo phần 1.
Đọc phần 1 tại đây.


Huy đã sống những ngày không cần biết trái đất vốn dĩ có quy luật ngày và đêm. Anh tìm đến với nhiều công việc nhưng cuối cùng lại chọn nhà của một cô nhóc lạ lẫm làm nơi dừng chân mỗi khi tâm hồn mỏi mệt. Chỉ vì nhóc có khả năng ngồi bên anh hàng giờ, lặng im và nghe kể chuyện. Chỉ vì nhóc biết cảm thông và đồng điệu tâm hồn. Chỉ vì nhóc đặc biệt… Anh đã phát hiện ra điều đó vào ngày đầu tiên anh đến nhà nhóc. Và lúc đó, anh ngơ ngác nhận ra có một Đà lạt khác ở giữa lòng Sài Gòn ồn ào. Tờ lịch trên tường lất phất bay bởi ngọn gió nhẹ, anh mới ngỡ rằng nay đã là tháng mười. Anh nhếch môi với chính bản thân mình sống mà chẳng biết thời gian đã trôi qua vội vàng như chiếc lá vàng sớm muộn gì cũng lìa cành. Nhóc làm anh nhớ Nhi. Trên bàn học của cô bé có một chậu hoa Dã quỳ đang hé nụ. Huy sờ lên cánh hoa ấy nhưng bất chợt có một bàn tay lạnh của ai nắm lấy tay anh.

- Anh đừng chạm vào nó! Nó sẽ tàn nhanh hơn đấy! – Một cô nhóc không biết từ đâu xuất hiện để nâng niu chậu hoa trên lòng bàn tay đặt nó hòa cùng với nắng trên bệ cửa cuối góc phòng học. Rồi quay lại nhìn Huy cười như hoa nắng. Một nụ cười rộng, duyên và có hạt gạo kế bên khóe môi. Và anh cũng mỉm cười lại với nhóc như thế. Đó là buổi học đầu tiên mà Huy cảm giác đã quen thân với nhóc con ấy tự bao giờ. Để đến sau này, trong cuộc sống của anh, nhóc là một phần nhỏ trong đó.

Nhóc là một cô gái đặc biệt. Bởi em có bàn tay rất lạnh. Cái lạnh đó giống như cảm giác sáng sớm chạy xe loanh quanh ở các con đường ở Đà Lạt vào mùa nhiệt độ hạ xuống thấp nhất. Và thật trùng hợp, nhóc cũng thích Dã quỳ.

Hoa nắng

Có những buổi chiều Huy dẹp hết sĩ diện của một thằng con trai để lẽo đẽo theo nhóc ra quá bà “Ba mập” gần nhà ăn bánh tráng nướng Đà Lạt giữa cơn mưa bất chợt hiếm hoi.

- Anh thấy ăn bánh này có ngon không?

Huy cười tít mắt với nhóc.

- Bánh này là đặc sản của Đà Lạt đấy nhé. Cô chủ quán này cũng là người Đà Lạt “chính hiệu” đó anh.

Miếng bánh nghẹn đắng trong miệng. Vì loại bánh này Huy đã nếm qua, lúc ấy, người ngồi đối diện bàn chính là Nhi.

Trời về chiều, Huy lại cùng nhóc đi qua vườn hoa của thành phố. Dường như mỗi lần qua đây nhóc lại ngẩn ngơ với những loài hoa đa sắc.

Nhóc chắp tay trước ngực làm bộ như cầu nguyện, trên môi chợt nở nụ cười mãn nguyện:

- Em ước sau này có được một ngôi nhà nhỏ thôi nhưng chắc chắn trong vườn phải có hoa. Nhưng anh biết em sẽ trồng hoa gì không? Huy bắt gặp ánh mắt tinh nghịch của nhóc.

- Chắc là sẽ mang tất cả hoa có mặt ở đây về trồng chứ gì?

Nhóc vươn tay rẽ lại mái tóc trước cho Huy. Vỗ vào vai anh thật mạnh, mà dõng dạt hô to.

- Một câu trả lời hoàn toàn sai nhé!

- Chỉ một loài hoa thôi. Chỉ có Dã quỳ mới làm cho hàng rào sơn màu trắng trong ngôi nhà nhỏ của em được nổi bật.

Nhóc đã kể anh nghe về ngôi nhà trồng toàn hoa Dã quỳ. Anh buồn cười với ý nghĩ điên rồ chỉ có ở lứa tuổi đầy mơ mộng của nhóc. Nhưng anh sẽ không nỡ nói cho nhóc biết điều ước mơ đó sẽ chẳng bao giờ trở thành sự thật vì khí hậu Sài Gòn hoàn toàn không phù hợp để trồng Dã quỳ. Hãy cứ để nhóc hy vọng, vì mơ ước sẽ mãi là ước mơ. Và cuối cùng mục đích cũng chỉ để làm nhóc yêu cuộc sống hơn.

- Nhóc yêu Dã quỳ lắm nhỉ?

- Đó là loài hoa em thích nhất mà!

- Vậy nhóc có thích nghe anh kể lại chuyện tình ở những triền hoa nắng đó không? – Huy cho xe chạy thật chậm và ngoáy đầu lại nhìn nhóc. Nhóc đáp lại Huy là ánh mắt chờ đợi thoáng một chút buồn nhẹ.

Và Huy đã kể và kể say xưa về Nhi mà không hay biết phía sau lưng anh, nước mắt của nhóc dần lăn xuống gò má nóng hổi.

- Thôi đủ rồi anh…! Chuyện qua lâu rồi mà anh vẫn chưa quên chị Nhi sao? Anh có biết, mỗi lần nghe anh kể lại câu chuyện này, mà tự nhiên em thấy đau thắt ở ngực. Sao vậy anh nhỉ?

Nhẹ nhàng, nhóc luồn tay qua eo và nép đầu vào lưng áo của Huy. Anh bối rối. Lặng im. Vì anh không thể trả lời câu hỏi đó khi nhìn vào sâu mắt nhóc có điều gì đó khác lạ. Dường như cách nhìn nhóc dành cho anh đã dần thay đổi trong hai năm qua. Huy biết và cảm nhận được nó. Ánh mắt đó khắc khoải và căng đầy sự chờ mong.

Hoa nắng

***

Huy lang thang trên những con đường của Đà Lạt từ lúc nắng lên thật ngọt đến khi trên các triền đồi chỉ còn lại lấp lóa ánh trăng bàng bạc.

Từ lâu những con đường in dấu chân của Nhi đã dần mang tên của nỗi nhớ. Và Huy đã đi qua đó hằng đêm.

Sương về trong phố. Một màn nước li ti màu trắng bay bên ngoài ánh đèn vàng ấm áp của quán cà phê “Hoa nắng”. Huy chọn cho mình góc nhỏ ngồi quen thuộc, nhưng hôm nay nó trở nên lạ lẫm. Vì xen kẽ tất cả các giỏ hoa trong quán đã có mặt những giỏ hoa màu vàng. Những bông hoa nắng xuất hiện khắp mọi nơi trên mỗi chiếc bàn gỗ trắng, trên cả quầy tính tiền của quán. Không gian sáng rực lên. Vài nét nhạc nhẹ nhàng du dương vừa đủ nghe. Không ồn ào, không náo nhiệt dành cho một đêm trăng dịu nhẹ chùng chiêng qua cửa. Huy nhắm mắt để tâm hồn nhẹ tênh theo tiếng nhạc êm dịu.

- Huy cảm thấy bài hát này như thế nào?

Giọng nói bướng bỉnh ấy gọi tên một chàng trai phục vụ bàn làm anh giật mình.

- Bài này cũ rồi, sao mở hoài vậy. Cả lọ hoa Dã quỳ này nữa. Hoa Dã quỳ nhanh tàn không biết à. Thay bằng hoa khác đi cho nó lạ mắt… - Một đứa con gái đỏng đảnh đi xẹt ngang qua, giọng chanh chua.

Nhóc nhỏ ngang bướng kia trợn mắt hăm dọa, cự lại.

- Nhưng… tao thích… rõ chưa…

Huy nghe nỗi cô đơn lăn nhẹ vào tim. Anh lặng lẽ rời khỏi quán. Tiếng nhạc của bài “Chuyện tình hoa Dã quỳ” cũng dần hòa lẫn vào những con đường đã từng là nơi lưu dấu kỉ niệm, len lỏi vào dòng người đang cố thay đổi mình để thích ứng với sự biến chuyển từng ngày cuộc sống. Họ sống thực tế và để quá khứ đã qua lùi sâu vào dĩ vãng. Chỉ có Huy đang dừng lại ở cùng quá khứ. Vì anh không quên được Nhi. Mối tình đầu chưa bao giờ trọn vẹn.

Huy đã bước ra khá xa ngoài cả những hàng cây mà giai điệu của bài hát ấy vẫn cứ luẩn quẩn bên tai. “Bài này cũ rồi…” – Huy nhớ lại câu nói của cô bé lúc nảy còn ở trong quán. Đã có một thời áo trắng, bài hát ấy, trước mặt các thành viên của lớp học Sư phạm, cầm trên tay cây đàn guitar chỉ còn vỏn vẹn năm giây, Huy nghêu ngao hát tặng Nhi nhân lần sinh nhật thứ hai mươi. Lúc đó, Nhi đã lặng đi để nhìn Huy. Ánh mắt ấy dào dạt yêu thương và hứa hẹn. Nó ám ảnh. Để đến lúc này khi Nhi đã ra đi mãi mãi mà Huy vẫn kiếm tìm.

Hoa nắng

- Nóng không anh. Đưa tay cho em! – Cô nhóc nắm lấy bàn tay của chàng trai mà thổi vào đó những làn hơi mát lạnh.

Họ ngồi dưới ánh đèn đường vàng để cùng ăn chung với nhau một trái bắp nướng thơm mùi dầu hành.

- Anh ăn nhanh đi cho nóng.

- Còn em?

- Trời khuya quá, cô bán hàng chỉ còn một trái cuối cùng thôi à!

- Anh với em ăn chung nha!

- Anh này… em ngại… nhưng em thích…

- Em thích gì?

- À không… chỉ là, giá mà ngày nào cô ấy cũng chỉ còn một trái bắp cuối cùng nhỉ…

Huy bất chợt nhớ nhóc.

Có lẽ từ khi không còn Nhi bên cạnh, người nhắc Huy ngủ sớm, cắt tóc, ăn sáng đầy đủ chỉ có nhóc. Và cũng chỉ có nhóc mới đủ kiên nhẫn chờ giỏ hoa nắng ấy lâu đến thế. Huy nghĩ mình đã để nhóc đợi quá lâu về một giỏ hoa nắng. Một giỏ hoa nắng đúng nghĩa cảm xúc chân thành của người hái.

Huy gọi cho nhóc.

- Em thức dậy chưa.

- Khó ngủ anh ạ. Chắc vì không có Dã quỳ của ai đó trong giấc mơ đêm qua.

Vẫn với giọng bướng bỉnh đó. Nhưng nó ấm áp vô cùng. Nó làm anh bật cười ngay cả khi buồn nhất.

- À mà còn một tuần nữa anh về mà? Ôi một giỏ hoa nắng… sẽ thật tuyệt…

- Loa… loa… loa… ai muốn mua hoa nắng không… ai mua hoa nắng không…? - Có tiếng gào của ai đó dưới lòng đường trước nhà nhóc làm phá tan không khí trong trẻo của một ngày có nắng đẹp.

Tiếng rao chưa hết câu. Nhóc đã đứng bên cửa sổ. Ngơ ngác. Bàn tay của nhóc đưa lên vô thức, gãy vào đầu tóc rối bù để che đi một phần khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngoảnh về hướng mặt trời vừa ló dạng mà nở một nụ cười như những đóa hoa nắng trên tay anh lúc này.

Có điều gì đó làm Huy bối rối. Như thể anh cần thêm thời gian để đủ bình tĩnh chuẩn bị cho một lời tỏ tình thật dài. Anh đứng chôn chân nơi ấy, chỉ biết nhìn nhóc bằng đôi mắt đỏ hoe vì lại một đêm dài mất ngủ để chạy từ Đà Lạt về Sài Gòn. Lúc này chỉ có nụ cười nở trên môi anh tươi nhất nhưng có điều gì đó gượng gạo. Chân thành. Có lẽ, đó là nụ cười nhóc đã chờ đợi từ rất lâu. Như đã từng chờ mùa của những triền hoa nắng.

- Mùa sau, khi những triền hoa nắng ấy nở, chúng mình sẽ lên Đà Lạt, cùng nhau trồng Dã quỳ xung quanh ngôi nhà gỗ nhỏ có hàng rào sơn màu trắng được không em?

Nhìn Huy, mắt của nhóc nhòe đi bởi không thể giấu nổi những giọt nước mắt hạnh phúc đang lăn dài. Dưới những tia nắng mai đầu tiên, từng cánh Dã quỳ trên tay Huy khẽ cựa mình rung rinh đón chào một ngày mới, một mùa hoa nắng mới…

© Tuyền Văn - blogradio.vn

HẾT

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Người thầm lặng 20/10

Người thầm lặng 20/10

Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.

Lá thư tình không gửi

Lá thư tình không gửi

Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.

Mùa đông – 2017

Mùa đông – 2017

Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.

4 con giáp là 'thần giữ của'

4 con giáp là 'thần giữ của'

Tiền bạc một khi đã ở trong tay 4 con giáp này thì rất khó lọt ra ngoài đồng nào.

Đi qua sự phản bội

Đi qua sự phản bội

Tớ cứ tưởng rằng, lý do mà quá khứ chúng ta không thành là vì cái tôi của hai bên. Nhưng sau sáu năm ròng, cả tớ và cậu đều đã yêu những người khác, đã đủ chín chắn để hiểu bản thân mình hơn rồi, chúng ta vẫn tan vỡ.

Tại sao không?

Tại sao không?

Những thứ bình thường hiện diện xung quanh chẳng khiến mình chú ý, quan tâm, cứ coi đó là điều hiển nhiên mà vô tư phớt lờ. Để rồi một ngày không biết nắng hay mưa, vô tình hay cố ý, ta sẽ đánh mất nó, lúc đó muốn quay lại thì đã quá trễ.

Lặng im nỗi nhớ

Lặng im nỗi nhớ

Sáng nay chợt nhớ Người của năm nào Một thời mộng mơ Một thời áo trắng

back to top