Họa mi nở rồi, anh có về lại không?
2018-11-16 01:28
Tác giả:

Đã rất lâu rồi, em chẳng còn dám nhắc tới, chỉ bất giác nghĩ ngợi trong vô thức mà thôi. Em những tưởng, xa nhau rồi em sẽ sớm quên đi thôi. Nhưng sao mọi thứ cứ khó khăn, em cứ chạy, chạy mãi nhưng những kỉ niệm bên anh lại vẫn cứ song hành. Em chẳng đủ dũng cảm để một lần nhìn lại, chẳng đủ dũng cảm để chạy đến bên anh, cũng chẳng đủ dũng cảm để nói lời yêu…
Chỉ nói nhớ thôi em cũng chẳng thể thốt nên lời. Chia tay nhau cũng chỉ trong im lặng. Em im lặng, anh cũng lặng im. Em đã những tưởng có thể ở bên anh mãi, những tưởng những gì anh nói đều là thật, những tưởng bản thân có thể dũng cảm mà yêu anh, nhưng thật ê chề quá, khi tình yêu này, riêng mình em biết…
Em đã từng nghĩ, mình lấy gì để có thể ở bên anh đây? Em chẳng có gì ngoài những suy nghĩ vụn vặt, những câu chuyện không đầu không cuối, những chuyến đi dài bất tận. Còn anh đang có tất cả, và trong tất cả đó tuyệt nhiên chẳng có em.
Có phải em cố chấp quá không, bất chấp tất cả để có thể đến bên anh, dù bên anh chỉ là trong thoáng chốc. Bất chấp tất cả để có thể thương anh, dù là thương anh trong khoảnh khắc. Rồi cũng bất chấp trái tim vẫn đang nhói nhói từng ngày để rời xa anh.
Để có thể nói nhớ anh, em cũng phải xin lỗi. Em chỉ muốn nói với anh là “anh à, em nhớ anh, rất nhớ”. Nhưng chẳng dám nói, chỉ im lặng ngày qua ngày, tháng qua tháng, mùa qua mùa…

Hà Nội lạnh rồi, từ khi xa anh bàn tay em cũng chưa một lần ấm lại. Em đã ước mùa đông Hà Nội có anh bên cạnh, em đã ước cúc họa mi nở và anh sẽ đến bên em. Nhưng cuộc đời chẳng ai nói trước được điều gì. Khi em buông tay, cũng là khi anh dừng lại.
Ngày em quyết định sẽ chẳng bao giờ nói lời yêu, sẽ gắn chặt trong tim và quên đi đoạn đường này, em đã một mình xách ba lô lên và bỏ lại tất cả. Em chẳng biết có thể nói cùng ai, và với anh lại càng không. Em đã nói dối, lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất em nói dối mọi người, và cả anh… Em đã không đi Chieang mai, em đã sang mảnh đất Campuchia thân thuộc. Em đã một mình đến ngôi đền đó. Thì ra, mỗi người đều có một câu chuyện, mỗi thanh xuân đều có hình bóng một người. Em đã gửi gắm tất cả vào ngôi đền Angcowat, nhưng lạ thật, cứ nghĩ những gì bản thân có thể giữ lại cho đoạn tình cảm này có thể dễ dàng nói ra với đá, với cát, xong rồi sẽ mãi chôn vùi nơi đó, vậy nhưng, bản thân vẫn chẳng thể nào…
Đứng trước chốn linh thiêng đó, em đã nghĩ sẽ là lần cuối nghĩ về anh, là lần cuối để bản thân được nhớ, được yêu anh dù chỉ là trong suy nghĩ, rồi sau đó nhất định phải quên đi. Em đã nghĩ, chỉ cần anh nói nhớ, em sẽ bỏ đi tất cả mà chạy về bên anh. Nhưng anh bận lắm. Anh bận để tiếng yêu còn bỏ ngỏ, lời thương chưa kịp mặn môi đã phai tàn. Em đã chẳng thể nghe tiếng anh, chỉ mình em với câu chuyện của riêng mình. Một chuyến đi thật dài…
Đáp sân bay Nội Bài trong cái lạnh chuyển mùa của tháng 11. Em rùng mình nhận ra bản thân đã thay đổi từ bao giờ. Ở đó, có đôi mắt ai đang chờ đợi ai, vòng tay ai đang chờ đợi ai... chỉ riêng em, tự đi về trong nỗi nhớ.
Sáng nay, Hà Nội lạnh rồi, những cánh cúc họa mi trắng ngần khẽ rung rinh trước gió. Có phải hoa đang cười em, cười vì những lời hứa còn bỏ ngỏ, cười vì sự ngạo nghễ của em, cười nhạo em vì em chẳng dám đối diện với tình cảm của chính mình, chẳng dám chạy đến bên anh dù trong lòng vẫn đang ngập tràn hình bóng ấy…
Lỗi là tại em thật sao? Yêu anh là sai? Em biết em sai, ngay từ đầu đã sai. Dù anh vẫn nói tình yêu không có lỗi thì sai đơn giản vẫn là sai. Gặp anh là sai, nhớ anh là sai, cho bản thân có cơ hội ở bên anh là sai, yêu anh là sai, vậy quyết định quên anh có bao giờ là sai? Em cũng không biết nữa. Có phải vì quá bướng bỉnh, quá ngang ngạnh, quá cố chấp nên mới mãi chẳng đối diện được với tình cảm của mình?
Đã bao lần em tự hỏi, mình có thật sự ổn không? Uhm, em vẫn ổn, em vẫn có thể cười nói, vẫn có thể tự tin, vẫn có thể đùa nghịch, vẫn có thể balo một mình lượn lờ khắp nơi mình thích… nhưng sau tất cả, dù lí trí có cố gắng thế nào thì trong tim vẫn có những khoảng trống không thể khỏa lấp được. Giá như em đừng cố tỏ ra mạnh mẽ như thế, giá như em có thể bỏ đi cái tôi quá lớn của mình, giá như đừng hay dỗi hờn vô cớ, giá như có thể cảm thông với anh nhiều hơn… có chăng anh đã ở lại bên em, phải không anh?
Hà Nội bé là thế sao ta chưa tình vô tình gặp lại nhau? Anh biết không, em thèm hẹn hò với anh, thèm café với anh, thèm được chành chọe với anh rồi khi sai thì đổ hết lỗi lên cho anh chỉ với lí do lãng xẹt là vì anh lớn mà anh chẳng nhường em gì cả, những lúc đó anh chỉ cười hiền nhìn em. Anh biết không, thèm được ôm anh, thèm được hít hà mùi mồ hôi của anh còn vương trên áo, thèm được nhìn thấy khuôn mặt ấy, thèm được sờ vào đôi mắt ấy… Nhưng sau tất cả, chỉ một tấm lưng quay đi của anh em cũng chẳng kịp nhìn, chẳng kịp lưu lại. Em ước mình có thể ích kỷ hơn để giữ anh lại cho riêng em.

Bên anh là những tháng ngày phập phồng trong lo sợ. Sợ rằng bản thân đã sai, bản thân biết sai mà vẫn lao đầu vào, sợ rằng bản thân đang cướp anh từ tay một người khác, một thế giới khác… Em chẳng thể ích kỷ để giữ anh lại cho riêng mình, chẳng thể ích kỷ vì tình yêu của mình để khiến anh phải khó xử, chẳng thể ích kỷ mà nói với cả thế giới ngoài kia anh đã từng là của em…
Em đã từng thầm trách anh vì sao anh im lặng, vì sao anh chưa từng một lần níu giữ em. Rồi em nhận ra một sự thật em chẳng muốn chấp nhận, vì với anh em chưa từng là một sự chọn lựa, cũng chưa bao giờ là sự ưu tiên. Một bến đỗ tạm? Mà cũng chẳng đúng, vì nếu đã từng được là một bến đỗ chắc giờ em đã không phải nuối tiếc như vậy. Em đã từng tự vấn bản thân vì sao mình lại yêu anh, lại có thể dành cho anh nhiều tình cảm đến vậy? Và đến tận bây giờ em vẫn chẳng thể cho bản thân một câu trả lời, đơn giản yêu là yêu, và sai thì vẫn mãi là sai…
Nếu biết trước mỗi người đều có nhân duyên, gặp nhau thêm một lần là bớt đi một lần thì em đã không đòi gặp anh nhiều đến thế, để đến mùa cúc họa mi này ta vẫn có thể bên nhau… Em muốn một mình về lại nơi góc quán đó, em muốn một mình đối diện lại với tất cả những kỉ niệm nơi đó, nhưng em chẳng đủ dũng cảm… Kí ức là một thứ không thể quên, dù muốn dù không vẫn phải mang nó như hành trang suốt cuộc hành trình còn lại.
Hạnh phúc anh nhé. Mùa cúc họa mi này ta lỡ hẹn với nhau….
© Strong will – blogradio.vn
Bài dự thi cuộc thi viết Nợ thanh xuân một lời xin lỗi. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận, nhất nút "Bình chọn" ở chân bài viết và chia sẻ lên các mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi viết mời bạn xem tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.





