Hãy để em bước đến bên anh
2024-07-19 16:00
Tác giả:
Minh Châu
blogradio.vn - Tôi âm thầm trao đi những món quà vào ngày đặc biệt, âm thầm gửi đến vị ngọt chữa lành từ những viên thuốc mà tôi tự tạo. Tôi muốn anh luôn nhìn thấy tình yêu của mình trong từng tâm tình đấy.
***
“Em nghĩ gì về mối tình đầu?”
Đó là câu hỏi mà tôi luôn nghĩ về mỗi khi nhớ về anh. Chúng tôi đã chia tay nhau được 2 năm. Ấy vậy mà tôi vẫn thương anh từ thời điểm đó đến hiện tại, vẫn một tình cảm ban đầu…
Hồi đấy khi bước vào giai đoạn đổ vỡ, tôi có xu hướng giận anh đến nỗi hình thành hận thù. Mỗi lần thấy anh ở đâu đó, tôi luôn cảm thấy chướng mắt. Tôi hận anh vì đã bỏ rơi tôi, không cho tôi cơ hội thay đổi. Tôi hận anh vì đã không kiên trì tiếp tục, vì sự rung động nhất thời mà bỏ quên tôi.
Một thời gian dài chìm ngập vào mớ tiêu cực không thể ngóc đầu lên, luôn sống trong những cơn bệnh vặt, đêm dài triền miên và self-harm đầy đáng sợ. Không ai khuyên bảo được tôi, tất nhiên tôi cũng chẳng khuyên được chính mình.
Dù đã tìm hiểu nhiều người, nhưng không bao giờ có thể đặc biệt như mối tình đầu. Thế là tôi không cố gắng đi tìm người mới để lắp đầy khoảng trống nữa, trông thật khốn nạn! Có lỗi với người đến sau, và có lỗi với cảm xúc của tôi. Nếu như phải cố gắng gồng mình để yêu mặc cho trái tim gào thét không muốn, tôi không bao giờ hạnh phúc.
Tôi từ từ tìm lại đứa trẻ bên trong đang thật sự muốn gì, vậy là mỗi lần ai đấy nhắc về anh, hay tình cờ nhìn thấy anh, tôi đều hẫng đi một nhịp. Luôn có một luồng điện mãnh liệt chạy trong tôi và khơi gợi lại những hương vị cũ còn thoảng hương thơm. Nhiều lần như thế, tôi mới nhận ra rằng…
“À, còn thương.”
Tôi đã nói về tình thương trước đây, nhưng lần này tôi dùng trái tim đã chai sần để nói về chúng, à phải gọi là “bao dung” nhỉ. Ngày 20 tháng 03 năm 2023, khi tôi thấy một bài đăng ẩn ý từ anh, đó là nội dung về việc anh đang cố gắng gồng mình chịu đựng những tổn thương và hầu như nuốt nó vào trong, anh lạnh lùng với cảm xúc của mình. Nhưng thẳm sâu bên trong là những vỡ vụn mà tôi thấu cảm được qua bài viết đấy.
Tôi gửi lời hỏi thăm anh một cách gián tiếp bằng react “thương thương”. Ừ, không lớn lao gì mấy nhưng ít ra thì anh vẫn biết rằng có người để tâm đến anh, và anh không cô đơn. Anh vẫn còn có tôi cơ mà? Thế đấy, và anh đã đáp lời bằng “thả tim”, bằng hành động mà hơn một năm trời tôi mới được thấy lại. Tôi đã cảm nhận lại tình thương đong đầy vẫn còn hiện hữu, chỉ là chúng ẩn nấp đâu đó mà ngày hôm đấy tôi mới tìm ra. Vậy là tôi vẫn tiếp tục tình thương ấy, tiếp tục âm thầm dõi theo và lắng nghe tiếng lòng.
Cũng đơn giản vì tôi thương anh.
Ngay cả khi anh không còn ai bên cạnh, thì vẫn còn tôi.
Tôi trải đời từ khá sớm, một phần vì tôi trầm cảm nên mọi nỗi đau tôi đều thấu cảm, hầu như tôi luôn có mặt trong mọi vết xước trên cuộc đời. Và tôi chỉ vượt qua một mình, không ai giúp tôi. Cũng phải, vì hầu như tôi xa lánh tất cả mọi lời động viên, từ ngày tôi chia tay mối tình đầu. Không còn trả lời tin nhắn, không sôi nổi với mọi người, cũng không quan tâm đến những người tôi quý. Dần dần, mối quan hệ xa dần, nhìn lại thì những người mà tôi thường chia sẻ còn không đủ trên bàn tay năm ngón. Lắm lúc tôi đã nghĩ, như thế hay nhỉ, ít ỏi nhưng chất lượng. Vậy mà vẫn có những lúc tôi không kiềm được sự tủi thân thì những người còn sót lại mà tôi mong, họ bận.
Thế là tôi vẫn chui rúc trong sự cô đơn đấy.
Do đó, tôi thấu hiểu nội tâm của anh, dù lâu rồi không còn nói chuyện. Tôi đã dùng sự bao dung đó để tiếp tục tình thương mãnh liệt, mặc cho có nhiều mối tình khác xin làm quen, nhưng tôi mặc kệ, vì trái tim đã chật chỗ và tôi cũng không muốn thêm ai khác vào. Chỉ đơn giản vì tôi thương anh.
Khi tình thương càng nhiều, tôi dần trở nên vị tha.
Tôi mất đi nỗi hận hôm nào, bây giờ chỉ còn tình yêu. Để ý đến những bài đăng, những dòng story ẩn ý. Tôi âm thầm trao đi những món quà vào ngày đặc biệt, âm thầm gửi đến vị ngọt chữa lành từ những viên thuốc mà tôi tự tạo. Tôi muốn anh luôn nhìn thấy tình yêu của mình trong từng tâm tình đấy.
“Để anh vẫn biết rằng tôi còn thương anh.”
Nếu anh có bị cả thế giới quay lưng, hay thậm chí không còn ai bên cạnh, xin hãy đến tìm tôi. Vì mối tình đầu của anh vẫn còn ở đây, vẫn luôn chờ đợi phép màu, dù tần suất xảy ra là sự hiếm có, nhưng tôi vẫn tin vào nó, vẫn luôn bám víu vào hy vọng cuối cùng.
Tôi chỉ có tình thương này cho anh thôi, và nếu như không phải anh, không thể là ai khác.
“Thế thì em sẽ làm được gì?”
Tôi sẽ che chở anh, tập lắng nghe những bức bối từ anh mà chẳng thể nói cho người khác. Cũng đừng lo vì những vết thương hay những nỗi sợ mà bình thường xã hội định kiến về người đàn ông. Tôi sẵn sàng là tảng đá vững chắc để anh dựa vào, vì tôi hoàn toàn có khả năng chống chọi với bóng đen trầm cảm rồi. Mặc dù đôi lúc có lo sợ…
“Anh đừng sợ cô đơn.”
Cho dù chỉ còn một người bên cạnh anh như tôi, nhưng anh không hề đơn độc. Hơn hết, tình thương này của tôi còn dạt dào hơn bất kỳ lời ngoảnh mặt nào.
Anh à, đừng sợ bóng tối phía trước, em sẽ soi đèn rọi đường đi.
Anh à, đừng sợ định kiến xã hội về việc không được khóc, em sẽ xoa xoa tấm thân đang muốn giải tỏa những bức bối và nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt.
Anh à, đừng sợ những nỗi đau ập đến bất ngờ, em sẽ trở thành chỗ dựa vững chắc để anh có quyền được phép “yếu đuối”.
Anh à, đừng giấu những tâm sự mãi trong lòng, em sẽ lắng nghe mọi lời than thở để tâm anh trở nên nhẹ nhõm.
Anh à, đừng sợ lạnh lẽo, em sẽ dang rộng đôi tay ôm anh vào lòng, như cách anh đã ôm em vào ngày đông năm ấy.
Và anh à, xin hãy sống đúng với cảm xúc, đừng mãi gồng mình trong bức tường chật chội, sẽ ngạt thở lắm!
Xin hãy để tâm đến người thật sự thương anh, xin hãy một lần nhìn lại và đi tiếp đoạn đường dang dở. Cuộc đời có nhiều người đến kẻ đi, chưa chắc họ sẽ đi cùng anh cả cuộc đời, nhưng em thì khác. Em vẫn đợi anh như người vợ chờ chồng đi lính về, vẫn đợi lời ngỏ cho cuộc tình dang dở, vẫn đợi ngày hai ta sánh vai bước tiếp.
Vẫn đợi…
Cho đến khi không đợi được nữa.
Thế giới muôn hình vạn trạng, nhưng chỉ có tình thương của em thì vẫn vẹn nguyên. Là như vậy thôi đấy.
Đừng né tránh, đừng chịu đựng, đưa bàn tay cho em nắm lấy được không?
Waiting.
© Minh Châu - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Em Đã Từng Yêu Anh Hơn Cả Bản Thân Mình | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Cuộc sống như cơn mưa, người khôn ngoan cầm ô và tiến về phía trước
Mọi thứ sẽ biến chuyển và cuối cùng sẽ ngọt ngào. Chỉ cần bạn đủ kiên cường, đủ dũng cảm, thủy triều sẽ rút, đường lầy sẽ khô, trời âm u sẽ sáng, những điều tốt đẹp bạn mong muốn sẽ từ từ đến.

Phía sau một người phụ nữ…
Người phụ nữ hạnh phúc là khi gương mặt họ luôn toát lên vẻ rạng rỡ, tươi tắn, thần thái tự nhiên. Họ hạnh phúc là vì người đàn ông phía sau họ cũng hạnh phúc.

Tháng 3 rồi…
Tháng 3 rồi, hoa gạo cứ đỏ tươi Đỏ như màu của những lời ước hẹn Như đôi gò má ai kia lúc thẹn Cháy cả vùng trời cháy cả những giấc mơ

Tình em da diết hương tràm
Có những lần, mải miết với khung cảnh thanh bình, lãng mạn, tôi và em quên cả hoàng hôn đang thấp thoáng trên dòng kênh. Hai đứa về nhà khi trời đã tối om. Tôi ngồi ngắm em trong bóng đêm để nghe tim mình thổn thức, dạt dào tình yêu…

Phố thị xa hoa những mảng màu
Chiều tan làm trên dòng đường hối hả, có phút giây nào bạn chợt tranh thủ lấy ít phút dừng đèn đỏ mà ngắm nhìn người xe ngược xuôi vội vã, ngắm nhìn những mảnh đời mưu sinh trên chốn đô thị này chưa? Ngắm cùng tôi nhé!

Tướng lông mày trăng non tiết lộ điều gì về tài vận của một người?
Người sở hữu tướng lông mày trăng non sẽ có tài vận như thế nào?

Thanh xuân anh nợ em một người
Tôi tự nhủ mình phải quên đi, thế nhưng mỗi lần gặp anh, trái tim tôi lại không nghe lời. Anh kể về cô ấy với ánh mắt sáng rực như sao trời, còn tôi thì chỉ biết nhìn anh, lòng đầy những cơn mưa không tạnh.

Nơi bình yên
Hay những khi có chút tóp mỡ, má lại làm món canh tóp mỡ hành thơm lừng, cả nhà xúm xít bên mâm cơm, tiếng cười nói rộn rã. Hương vị ấy, đến tận bây giờ, mỗi khi nhớ lại, tôi vẫn thấy như còn vương vấn trên đầu lưỡi, như một thứ gia vị níu giữ những tháng ngày ấu thơ.

Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con…
Thỉnh thoảng mẹ gọi điện nhắc nhở chuyện ăn uống, nghỉ ngủ, công việc của tôi. Mẹ buồn khi tôi cứ đi biền biệt, mẹ đau lần tôi vấp ngã. Những lời dạy xưa của mẹ giúp tôi đứng lên, bước tiếp trên con đường đời đầy chông gai, gập ghềnh, đầy xô bồ, bon chen...

Ngỡ ngàng hoa ngọc nữ
Nhiều người ví hoa ngọc nữ như chú rồng nhả ngọc, như tiên nữ hoa giáng trần,… Tất cả sự ưu ái, yêu thương ấy khiến ngọc nữ càng trở nên sang trọng, vương giả và quyến rũ.