Hãy chỉ em cách quên anh
2020-10-01 01:30
Tác giả:
blogradio.vn - Ai đó thương một thành phố vì ở đó có người họ thương. Vậy còn em, làm sao đủ dũng cảm để quên được Hà Nội và cả anh?
***
Lỡ hẹn với một nơi, còn có thể quay lại được.
Vậy lỡ hẹn với một người ở nơi đó, liệu còn có thể gặp lại được không?
Em đã từng tưởng tượng, từng mơ rất nhiều về thành phố có bóng dáng anh ở đó. Mình cùng nhau đi đến những nơi đẹp nhất của thành phố mỗi độ thu về, cùng ngắm nhìn bầu trời xanh trong cao vời vợi của mùa hè, cùng đan tay vào nhau đi bộ ở con phố mùa đông và cùng ngâm nga câu hát quen dưới tán cây đầy lộc non mỗi độ xuân về.
Cuộc đời này, có những giấc mơ mãi mãi chẳng thành là sự thật. Có những thứ bên cạnh bao lâu nay nhưng đến cuối cùng vẫn không là của mình. Và có những tình yêu, càng chờ đợi qua thời gian thì chỉ còn là tình cũ.
Chúng ta vẫn mãi chỉ là những đường thẳng song song đi bên nhau, rất thân rất mến nhưng không chạm tới được chữ yêu một cách rõ ràng.
Anh vẫn như một ánh mặt trời rực rỡ để người ta ngắm nhìn từ xa, để rồi khi cố gắng chạy theo ánh mặt trời ấy mới nhận ra rằng, mặt rời thật sự ở rất xa và làm người ta cay mắt. Ánh sáng lấp lánh đó mãi mãi không thể chạm vào.
Đứng giữa Hà Nội em chợt nghĩ, gọi cho ai bây giờ? Trong phút chốc em thấy xung quanh chẳng có ai, mọi kết nối đều không có. Để rồi theo thói quen, em biết nó đáng sợ nhưng đôi lúc không thể thắng nổi mình. Dù biết nhắn cho anh một tin nhắn để biết rõ sẽ chẳng nhận được hồi âm.
Có những mối quan hệ cứ lặng lẽ mà kết thúc thôi. Không cần cãi vã, không cần tổn thương, không cần một câu nói chấm dứt. Chỉ là một ngày khi những sự vụn vặt tích góp lại đủ để chúng ta cảm thấy không thấy thiết tha với nhau. Em không muốn gọi đó là sự bỏ rơi nhưng mà tất cả mọi thứ đều đi qua em như thế, mặc sức cho em vun đắp rồi đổ vỡ, mọi thứ vẫn trôi qua như thể bỏ em lại một mình.
Nếu thời gian có thể làm mờ đi vết thương thì chính thời gian cũng sẽ làm tàn lụi đi những lời hẹn ước thuở nào, có thể làm thay đổi con người ta và biến những câu chuyện tình đã từng đẹp nhất thành kí ức.
Ai đó thương một thành phố vì ở đó có người họ thương. Vậy còn em, làm sao đủ dũng cảm để quên được Hà Nội và cả anh?
© Diệu Quỳnh Nguyễn - blogradio.vn
Xem thêm: Đôi khi lỡ hẹn một giờ lần sau muốn gặp phải chờ trăm năm
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Mùa hè
Sự khởi đầu hay kết thúc không phản ánh bằng thời gian, điều đó không cần phản ánh hay suy xét. Định nghĩ về thì giờ giữa chúng tôi chẳng còn là một khái niệm, chúng tôi chỉ đơn giản muốn bên nhau chẳng thể tách rời...
Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi
Chúng ta có quyền tự do để tạo ra những chương mới, viết nên những câu chuyện mới, và xây dựng những ý nghĩa mới. Mỗi ngày là một trang mới, và mỗi bước đi là một câu chuyện mới đang được viết.
Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ
Vật chất mình tìm được không đuổi kịp trái tim mình đang loạn. Bằng cấp mình đang có không chạy đuổi kịp suy tâm. Công việc mình hiện đang làm chưa hẳn là việc mình yêu thích. Cuối cùng bản thân mình thích gì mình cũng không rõ. Nhưng lại rất vội.
Định mệnh là gì?
Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.
Mãi sau này...
Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.
Khoảnh khắc
Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình
Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng
Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở
Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…
Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.