Phát thanh xúc cảm của bạn !

Hà Nội ngày giao mùa

2019-11-12 01:25

Tác giả: Hạnh Tâm Diệu


blogradio.vn - Khi mình không đòi hỏi ở cuộc đời, cuộc đời sẽ không cho mình thứ gì nhưng mình có được sự thanh thản. Và khi sống cùng cây cối cũng vậy, ta sẽ gặp những điều đẹp đẽ và cả những điều xấu xí, cả bình yên lẫn hiểm nguy.

***

Nghe đài báo gió mùa về, sớm nay ra đường gặp những hạt mưa, hạt rơi lên vai, hạt vỗ vào mặt nhòe cả kính mắt. Trời lạnh hơn thường lệ, dòng người qua lại là toàn thể bức tranh đối lập người thì áo cộc tay, người thì áo khoác đủ đầy.

Còn lúc này cô gái vừa đi vừa nghĩ tới mùa đông, mùa mà khi hơi thở phả ra khói, chẳng có gì tuyệt vời hơn khi pha một ấm trà mới, đốt chút tinh dầu, thêm chút bánh ngọt ngồi trong góc nhỏ của mình thư thả đọc sánh, hay viết lách linh tinh không đầu không cuối, hoặc có thể lặng im nghe hơi thở của lòng mình. Xa hơn ở một sáng tương lai nào đó lúc cô còn đang say giấc nồng, thì người mà cô yêu quý thức dậy sớm hơn, đun nước pha trà, rồi mang đến tận giường cho cô, đánh thức cô. Và cô nghĩ tách trà uống trên giường mùa đông, có lẽ là tách trà đầy tình yêu thương. Cô cũng thấy hạnh phúc những buổi sáng mai dậy sớm hơn, pha tách trà và đánh thức người cô thương quý.

Không khí của những ngày như này, cô thèm một là lặng im nghe tiếng lòng, hai là gần những người thân quý mà chuyện trò, hoặc lặng im cùng nhau. Nghe tiếng thở than của lòng nhau thoát xác ra ngoài. Rồi lại thèm cuộc sống có nhiều cây cối chứ không phải những cây cột bê tông, nóc nhà cao tầng, ngẩng đầu gãy cổ nhìn không thấy ngọn. Và rồi lại nhủ lòng rằng, sống ở đâu cũng có điều này điều kia. Khi mình không đòi hỏi ở cuộc đời, cuộc đời sẽ không cho mình thứ gì nhưng mình có được sự thanh thản. Và khi sống cùng cây cối cũng vậy, ta sẽ gặp những điều đẹp đẽ và cả những điều xấu xí, cả bình yên lẫn hiểm nguy.

Nhớ những ngày ở quê suốt bốn mùa trong năm đều chạy nhảy khắp cánh đồng hay những tháng ngày lang thang đây đó, đi bộ trong vườn, trong những khu rừng, đặt đôi chân trần xuống con đường đất, ăn những thứ mình hái được. Hay lắng mình đôi phút nhắm mắt tĩnh lại, thấy những hình ảnh tuyệt đẹp, thấy cả niềm hớn hở của sự sống đang diễn ra trước mắt mà mình thấy qua từng nhịp hít vào thở ra. Và lòng mình hân hoan nức nở trước huyết mạch của sự sống. Đó là những giây phút viên mãn khó mà có được, và cảm xúc không phải lần nào cũng giống như lần nào, vẹn nguyên đó sẽ biến đổi theo thời gian từng khoảnh khắc. Nhưng chắc chắn một điều, khi bạn sống cùng cây cối, lắng nghe, yêu thương sẽ nhận thấy rõ chúng không chỉ tạo ra tầng không khí trong lành sảng khoái cho ta mà chúng còn tạo ra ở chúng ta lòng biết ơn. Khi ta nằm trên bãi cỏ, trên cánh đồng mênh mông, trên thảo nguyên rộng lớn nào đó nhìn ngắm bầu trời bao lao không đường biên, hay những lúc thư thả đi dưới hàng cây nghe tiếng chim hót tiếng gió xào xạc, khúc nhạc bốn mùa rộn ràng ấy… khiến tâm hồn ta trở lên đủ đầy biết mấy. Từ đó, ta có lòng biết ơn. Và lòng biết ơn đó của ta được tạo từ cây cối từ thiên nhiên.

Hà Nội ngày giao mùa

Hãy cứ tin đi, hãy đến nơi nào bạn cảm thấy tốt đẹp, một nơi có ý nghĩa với bạn, nơi mà bạn cảm thấy tự do và thỏa mái nơi mà năng lương sống lúc nào cũng tấp tới hiện qua ánh mắt, nụ cười, hơi thở. Nếu bạn ở thành phố hãy tới công viên hoặc con đường nào nhiều nhiều cây, còn có sân vườn hãy xắn tay áo lên gieo trồng một vườn cây. Cho dù cái nắng chết người của ngày hè bất kỳ nào đó bủa vây, nhìn thấy vườn cây tươi xanh do bàn tay mình bốc đất trồng và chăm sóc, thì nắng nóng cũng dịu đi, bao nhọc nhằn sẽ tan biến, trên khuôn mặt chỉ là nụ cười rạng ngời, có thế trong lúc đó bạn sẽ không nhận ra mình cười ngọt ngào đến thế.

Đôi khi nhịp sống vội vàng dẫn lối bản thân ngó lơ không nhận ra những điều đẹp đẽ bình dị thường ngày. Và túm cái váy lại như này vào những ngày trời đẹp muốn xỉu thì đừng xỉu vội bởi vẻ đẹp đó chỉ có thể cảm nhận bằng hơi thở, hít vào thở ra, hít thật sâu – thở thật chậm nào...

Ngày Hà Nội giao mùa…

© Tâm Bão – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình: Hà Nội của tôi bình yên trong khoảnh khắc giao mùa

Hạnh Tâm Diệu

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Bốn mùa và em!

Bốn mùa và em!

Một cánh én liệng Bẻ cong vành trời Một cơn mưa ướt Khóc ngày chia phôi

3 tư duy khiến phụ nữ âm thầm nghèo đi từng ngày: Càng tiếc tiền, càng chẳng bao giờ giàu

3 tư duy khiến phụ nữ âm thầm nghèo đi từng ngày: Càng tiếc tiền, càng chẳng bao giờ giàu

Mặc dù đọc rất nhiều bài về tiết kiệm, lối sống tối giản, cách chi tiêu thông minh nhưng càng đọc, tôi càng nhận ra: Chỉ biết tiết kiệm từng đồng không khiến chúng ta giàu lên. Trái lại, có những tư duy sai lệch âm thầm "rút cạn" túi tiền của phụ nữ, khiến họ suốt đời mắc kẹt trong nỗi lo tài chính.

Chỉ là quá khứ mà thôi

Chỉ là quá khứ mà thôi

Đôi khi, chia tay không phải là kết thúc mà nó là khởi đầu cho cuộc tìm kiếm hạnh phúc thật sự của bản thân bạn. Có thể bạn sẽ phải đau khổ trong một thời gian nhưng nỗi đau rồi sẽ vơi đi nếu bạn chấp nhận nó.

Tiếng thở dài

Tiếng thở dài

Cứ mỗi độ tháng tư sang lại chạnh lòng nhớ anh hai! Nhớ luôn những anh trai làng đã ra đi không bao giờ trở lại, khác với lời hứa hẹn khi đất nước hòa bình sẽ trở về như trong thư đã viết. Bây giờ đã hòa bình thế bóng dáng các anh đâu khi quê hương vẫn đợi! Cha Mẹ già còn chờ trông?

Tôi bén duyên cửa Phật nhờ có bà

Tôi bén duyên cửa Phật nhờ có bà

Tuổi thơ tôi có “thâm niên” chăn bò đến gần cả 10 năm. Và trong khoảng thời gian “dằng dặc” ấy, dẫu ngày nắng hay mưa, đông hay hè,… có khi chỉ thoáng chốc, có khi nguyên cả buổi chiều, chẳng ngày nào, tôi không có mặt ở bên bà.

30! Có quá già để bắt đầu lại từ đầu?

30! Có quá già để bắt đầu lại từ đầu?

Đối với chúng ta, những con người bình thường, sinh ra trong một gia đình bình thường thì học chính là con đường nhanh nhất, dễ đi nhất để chúng ta thay đổi số phận.

Đi qua bao đau thương - hạnh phúc mãi chung đường

Đi qua bao đau thương - hạnh phúc mãi chung đường

Thì ra, ranh giới giữa tình yêu không nằm ở giàu nghèo, không nằm ở danh phận hay định kiến. Mà nằm ở việc chúng ta có đủ yêu thương để bước tiếp cùng nhau, có đủ dũng cảm để không buông tay—dù là trong những ngày nắng đẹp hay giữa cơn bão tố cuộc đời.

Yêu lành - Học cách buông bỏ trước khi biết thế nào là tình yêu

Yêu lành - Học cách buông bỏ trước khi biết thế nào là tình yêu

Trong cuốn sách này, Tiến sĩ Charlotte Kasl đã kết hợp những kiến thức tinh hoa giữa triết lý Phật giáo và tâm lý học phương Tây để cung cấp cho độc giả một “hướng dẫn sử dụng” tình yêu tập trung vào sự chân thành và chánh niệm.

Con là người lính hôm nay

Con là người lính hôm nay

Chị cũng đã chờ anh suốt bao tháng ngày dài, từ khi còn là người con gái thanh xuân, từ khi còn là cô gái với sắc xuân phơi phới cho đến bây giờ mái tóc chị đã điểm màu tóc bạc và cả những dòng nước mắt đã âm thầm chảy mãi trên gương mặt đã bị thời gian lấy đi tuổi trẻ. Chị vẫn mòn mỏi chờ anh trong hy vọng, rồi trong vô vọng, mà chị vẫn chờ.

Tách trà hoa...

Tách trà hoa...

Thời gian ở bên nhau, cái khoảnh khắc tôi thích nhất chắc là mỗi cuối ngày, được ngồi cạnh anh, cầm trong tay tách trà ấm, thỏ thẻ với nhau đôi điều về cuộc sống, về công việc. Cái ban công bình yên, vừa đủ chỗ cho cả hai, nhưng... trớ trêu thay, đó chỉ là câu chuyện tình của quá khứ.

back to top