Phát thanh xúc cảm của bạn !

img bài dự thi Hạnh phúc này có đáng không?

2023-01-01 01:25

Tác giả:


blogradio.vn - Có phải lớn lên chính là quá trình khuất phục trước thế giới mà những người ích kỷ và hèn nhát đã tạo nên, dẫm lên những dấu chân để lại trên con đường bằng phẳng và dễ dàng nhất?

***

Tối nay, nhân lúc cái hơi cafe còn chưa tan hết, sẵn cái việc vừa lướt qua một cuộc thi viết với chủ đề "Đổi thay", dẫu cái giải chỉ có 50% điểm thuộc về ban giám khảo còn 50% tương tác còn lại tôi chẳng mảy may có cơ hội nhưng tôi vẫn mở máy ra lọc cọc gõ từ dòng này qua dòng khác viết cho một người…

Trong dòng người xô đổ nhau, hối hả chạy về phía trước, tương lai, đích đến tôi khựng lại nhìn vị trí bên cạnh mình. Không có cậu ở đó. Cách xa tôi một vạn ngày, cậu đứng bất động, ôm chặt bản thân mình để không bị cuộc đời cuốn đi xa khỏi cái ước vọng ban đầu.

Cậu ngoảnh lại và thấy chẳng còn ai ở bên cạnh nữa, ngay cả tôi, cay đắng cậu thừa nhận rằng bản thân đã mắc kẹt trong giấc mơ, chấp niệm của chính mình và cũng chẳng hề muốn thoát ra.

Hồi bé, tôi rất ghen tị với cậu, đứa trẻ xán lạn như ánh mặt trời, chung quanh được bao bọc bởi những lời tán dương của người lớn rằng cậu dũng cảm, chính trực và thiện lương. Lúc đó tôi chỉ có thể núp ở một góc, tự soi bản thân thật xấu xí, cố gắng để không ai phát hiện ra sự tồn tại của mình. Nhưng tôi cũng chẳng phải trốn dưới ánh sáng của cậu quá lâu…

Thời gian trôi quá, khi mọi người đều lớn lên, cậu cẩn thận bảo vệ trái tim như đốm lửa nhỏ ấy qua mưa bão mà trưởng thành thì họ lại quay ra cười nhạo, ghét bỏ cậu quá ngây thơ trước cuộc đời.

Có phải lớn lên chính là quá trình khuất phục trước thế giới mà những người ích kỷ và hèn nhát đã tạo nên, dẫm lên những dấu chân để lại trên con đường bằng phẳng và dễ dàng nhất?

Nếu đó chính là "trưởng thành" bằng chi cậu cứ nằm mộng đến cuối đời.

Cậu bảo rằng thành tựu lớn nhất cậu muốn được khắc lên bia mộ khi lìa đời chính là: Không để thế gian này khiến cậu trở thành loại người mà bản thân ghét bỏ. Để làm được điều đó, mỗi ngày cậu đều nhắc nhở bản thân, đấu tranh và gan lì đến cùng, thà là đá vỡ ngọc tan…

Nhìn cậu kiên trì ở đó, tôi chỉ thấy đau lòng, hỏi cậu có đáng không?

Tôi sợ đến một lúc cậu chẳng thể chịu được nữa, tôi sợ một ngày cậu buộc phải nhận ra sự đấu tranh này là vô nghĩa, cậu nhỏ bé như vậy thì có thể thay đổi được điều gì? Rồi cái cột trụ chống đỡ thế giới quan của cậu sụp đổ, cậu tan biến trong cuộc đời này.

Phải chi cậu chịu thay đổi một chút thôi, phải chi cái sự hạnh phúc mà cậu muốn có thể vẩn đục đi một ít, phải chi cậu có thể nhẫn tâm hơn đừng để người ta coi lòng tốt của cậu là vô hạn mà cứ mãi giẫm đạp để bước lên nữa, phải chi cậu biết cách để tồn tại…

“Nếu một bông hoa cúc tươi tốt trên cánh đồng bị vùi vào sa mạc, điều gì sẽ xảy ra?

“Tất nhiên nó sẽ chết khô.”

“Nhưng nếu bông hoa cúc đó vẫn sống? Nếu nó vẫn mong ước được được quay về...”

“Nếu vẫn tồn tại được ở sa mạc thì lúc đó nó đã không còn là bông một hoa cúc nữa rồi. Cho nên sẽ chẳng thể trở về .”

Tôi thừa nhận mình tầm thường hơn cậu rất nhiều, chỉ đơn giản muốn cậu có thể sống hạnh phúc, SỐNG - HẠNH PHÚC, đừng mãi đau đớn, cô đơn và bất hạnh như thế nữa. Dù cái điều kiện đi kèm với hạnh phúc của cậu là cái giá tôi có trả cả đời cũng không mua giúp được, nhưng nếu điều chúng ta muốn cứ mãi không thay đổi như thế thì tôi sẽ chẳng hoài nghi hay phủ nhận thêm nữa, đứa trẻ cô độc trong bóng tối đang giãy dụa đấu tranh ấy, tôi sẽ chạy ngược dòng một vạn ngày để ôm lấy, ít ra thì chúng ta còn có nhau.

Đổi thay cũng chẳng phải thước đo để so bì với vĩnh viễn, cho đến bao giờ cũng là bao giờ…

© Si - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Nhìn lại một năm thấy nuối tiếc những điều này | Radio Tâm Sự

Bài tham dự cuộc thi viết. Để bình chọn cho bài viết này, bạn hãy nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của mình. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn tham khảo tại đây.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mười sáu - Ba sáu tuổi

Mười sáu - Ba sáu tuổi

Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.

Hành trình đi đến tự do

Hành trình đi đến tự do

“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.

Hãy trao yêu thương khi còn có thể

Hãy trao yêu thương khi còn có thể

Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.

3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa

3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa

Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.

Lá thư gửi đến thiên đường

Lá thư gửi đến thiên đường

Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.

Đắng cay

Đắng cay

Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.

Đơn phương yêu một người

Đơn phương yêu một người

Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?

back to top