Gửi tình yêu đã qua, tôi đã quen nhưng chưa thể quên…
2010-08-23 10:50
Tác giả:
Blog Việt
Lời tác giả: “Gửi tặng những Tình yêu đẹp đã qua, gửi tặng những người đang độc hành trên con đường tìm bờ bến của riêng mình. Gửi tặng những yêu thương đã mất và kỉ niệm còn đọng lại.”
Gửi tặng Anh
Rồi một ngày “21”nữa lại đến như muốn thú nhận rằng, ta đang đếm nghĩa là ta chưa thể quên. Đâu nhanh đến thế và đâu dễ đến thế. Ta chỉ có thể tự nắm tay mình, tự kéo mình dậy và bước đi. Những bước đi run run khi vết thương vẫn chưa lành hẳn. Quá sâu và quá sắc. Có gì đó cứa vào tâm hồn ta như một vết cắt mãi mãi. Ta chỉ có thể biết thế nào là đúng, thế nào là sai, thế nào là nên và thế nào là không nên.
Mong manh lắm, cũng đã khác xưa nhiều. Cảm giác ấy vẫn tồn tại, những cái gọi là “vừa mới cũ” vẫn còn ve vảng đâu đây. Đã tỉnh sau cơn say nhưng khi nghe phảng phất men “rượu” thì vẫn còn chênh chao lắm. Ừ thì, vì ta là con gái, là con gái thôi nên không có đủ “mạnh mẽ và bản lĩnh như một người đàn ông” như anh đã nói. Dù sao như vậy cũng là quá tốt rồi. Phải thật chậm rãi, phải thật chắc chắn để mà đi tiếp.
Đôi khi, sự sợ hãi khiến ta chỉ muốn nhắm mắt lại mà đi. Không muốn nhìn về phía trước, không muốn ngoảnh mặt tìm phía sau, không muốn thấy sự ớn lạnh đe dọa từ những thứ xung quanh.

Ảnh minh hoaj: vi.sualize
“Yêu cũng quen mà xa cũng quen(*), có cũng quen mà mất cũng quen” Phải tập cách quen để đối mặt với cuộc sống, phải tập cách quen để đi xuyên qua. Quen thôi chứ chưa hẳn là quên. “Quen” và “quên” vốn là 2 phạm trù hoàn toàn khác nhau. Nhưng một thứ ta có thể dần tập trong cuộc sống còn một thứ càng cố gắng thì càng không thể nào làm được. Có đôi khi vì quá quen mà ta nghĩ rằng mình đã quên. Nhưng chính thực tế, chính năm tháng và lòng mình sẽ cho ta thấy được có thực sự quên hay chưa. Khi ta quen với cảm giác một mình trên mọi con đường, khi ta không còn thấy ghen tỵ với bao đôi tình nhân trong ngày lễ lúc lang thang trên phố, khi ta quen với việc không một tin nhắn chúc ngủ ngon và chào ngày mới, khi ta quen với không một lời hỏi thăm hay nắm chặt tay trong cơn sốt miên man từ một người, khi ta quen với … quá nhiều thứ mà trước đây với ta là cả khung trời kỉ niệm và hạnh phúc….nghĩa là…ta vẫn có thể sống tốt được với cái gọi là “một mình”. Nhưng biết mình đã thực sự quên chưa hay chỉ là “ngộ nhận”. Những lúc trái gió trở trời ta có thấy hơi thở nặng nề hơn không? Những lúc đi ngang con đường cũ với những khung cảnh ngày ấy như chập chờn, những lúc nghe một bản nhạc ngày nào từ đâu vang lên…. ta có thấy buốt lòng không đây. Những lúc nhìn bao đôi vui đùa hạnh phúc ta có thấy mình của ngày xưa không, rồi thoáng trong đầu như một ước mong rằng từ phía sau có ai đó đưa tay níu lại mình. Khi vô tình có một bòng hình nào đó “trông rất giống” thoáng qua làm mắt ta dõi theo níu bước chân đi cùng một cách vô thức, khi thấy cái nickname quen thuộc lâu nay tắt ngắm giờ bỗng sáng lên với câu báo “...is now online” ta bỗng giật mình, như có một tia sét nào đó vừa đánh ngang tim làm ta chênh chao hơn bao giờ hết, không gõ nỗi một phím mà chỉ ngồi chết lặng từng giờ…. Và còn nhiều, nhiều điều như thế nữa để ta biết được rằng mình quên hay chưa. Nhưng đừng xấu hổ, đừng quá tự gượng ép mình, đừng quá mệt mỏi vì điều đó vì chỉ cần quen thôi ta đã giỏi lắm rồi.
Cuộc sống không phải là cố gắng níu giữ nhưng cũng không phải là xóa sạch hoàn toàn quá khứ. Cuộc sống là khi lấy quá khứ làm hành trang để tiếp tục bước đi. Những kỉ niệm vốn dĩ quá ngọt ngào nên mới để lại nhiều nỗi đau khi nó mất đi. Kỉ niệm, giúp ta biết cảm ơn và thấy cuộc sống của mình ý nghĩa hơn và nỗi đau cho ta bài học đi cùng năm tháng, âu đó cũng là “học phí cuộc đời”
Viết tặng anh, tặng bạn bè, tặng thiên hạ và tặng cho chính tôi!
Giờ đây, tôi cũng không ngại thú nhận với tất cả rằng “Tôi đã Quen nhưng tôi chưa thể Quên”
(*) Từ một bài viết trên Blog Việt.
- Gửi từ email Tonhia.Thanh Nhỏ - tonhia.thanh@
![]() |
Dù bạn đang dùng dịch vụ Blog nào, Blog Việt vẫn là người bạn đồng hành cùng cộng đồng Blogger Việt. Hãy chia sẻ những bài viết và đường link blog hay bạn muốn chia sẻ tới chúng tôi như thường lệ bằng cách gửi theo mẫu sau hoặc gửi email về địa chỉ blogviet@vietnamnet.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Em xin nguyện làm tình đầu bé nhỏ
Thời gian trôi bốn mùa em tìm kiếm Giấc mơ nào cho ta được gặp nhau Anh hỡi anh nếu như có kiếp sau Em vẫn nguyện làm tình đầu bé nhỏ.
Không bình thường
Có đôi khi chúng ta sống trong rất nhiều vùng an toàn, của mình, của người bên cạnh, của xã hội. Những vùng an toàn mà nghĩ rằng chỉ cần vượt qua chúng, người ta sẽ dễ dàng gục ngã. Nhưng thật ra mỗi người chỉ có vài chục năm để sống, để sai lầm và vượt qua sai lầm. Và thỉnh thoảng vùng an toàn ấy sẽ làm chúng ta yếu đuối hơn.
Anh và Em (Phần 2)
Mối nhân duyên của nó và anh đã không bị lỡ dở vì đã gặp được một người thấu hiểu và bao dung. Trong cuộc đời, đôi khi không phải vì lỡ bước sai 1 bước mà bước sai cả cuộc đời. Hãy dừng lại, nhìn nhận lại chính mình và sữa chữa những cái sai để bước chân tiếp theo sẽ là những bước chân đúng đắn, bạn nhé!
3 con giáp này vận may lội ngược dòng, công việc thăng hoa, tài khoản nhảy số ầm ầm trong 45 ngày tới
Chỉ còn chưa đầy 2 tháng nữa là kết thúc năm, trong khi nhiều người đang loay hoay tổng kết thì 3 con giáp này lại bất ngờ nhận được "tín hiệu vũ trụ" cực tốt. 45 ngày tới chính là thời điểm vàng để họ bứt phá, tiền bạc rủng rỉnh, chuẩn bị cho một cái Tết ấm no, viên mãn.
Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những thứ này
Trước thềm năm 2026, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những mối quan hệ độc hại đang níu chân bạn, để hành trang bước sang trang mới chỉ còn lại sự nhẹ nhõm và an yên.
Lời tạm biệt cuối thu
Hy vọng trong tương lai vẫn có thể gặp lại, em vẫn rất chờ mong vào một ngày nào đó anh em mình có thể có một buổi đi uống nước hoặc ăn tối với nhau, và hy vọng anh sẽ giống như lời chúc em gửi đến anh trong bức thư nhỏ đó, có được tất cả, hạnh phúc, sức khỏe và thành công.
Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn
Cam mỉm cười, nhặt vài chiếc lá rách rưới bên bờ suối, bỏ vào túi – như nhắc nhở bản thân về những điều chưa hoàn hảo nhưng đáng trân trọng trong cuộc sống.
Một ngày bình thường mất người mình thương
Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?
Anh và Em (phần 1)
Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan
Người bạn đặc biệt
“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”


