Phát thanh xúc cảm của bạn !

Gửi buồn cho đêm giữ hộ

2019-01-22 01:24

Tác giả:


blogradio.vn - Những ngày gắng gượng ấy chẳng biết bao giờ mới qua, em luôn tự hỏi mình đến khi nào gia đình mới thôi vất vả, có phải cuối con đường sẽ là ánh sáng không? Dẫu biết chẳng cố gắng nào mà không được đền đáp, vậy nhưng để đủ bản lĩnh, kiên nhẫn và mạnh mẽ duy trì sự cố gắng đó trước muôn vàn gian lao, thực sự em cảm thấy mệt mỏi.

***

Đêm về, em lại quanh quẩn một mình với bốn bức tường, ánh đèn ngủ le lói vàng vọt với tiếng nghiến răng của đám thạch sùng sau cánh cửa nhôm. Mới sáng đó em vẫn cười nói vô tư, vẫn vui vẻ trước đời, ai cũng nghĩ em sống hồn nhiên như đứa trẻ. Đôi khi em cũng ước giá mà mình sống được như những gì mọi người nghĩ.

Bố mẹ em xa nhau đã lâu, từ đó mà chị em em cũng hiếm khi gặp mặt. Em ở với mẹ từ bé, đến khi lớn lên lại thay cha gồng gánh ngôi nhà nhỏ của hai mẹ con. Không biết bao nhiêu lần em ao ước hai người tái hợp, lại chẳng biết bấy nhiêu lần em nghĩ hay là thôi đi khi nhớ về những năm tháng tuổi thơ ăn cơm chan nước mắt trong tiếng cãi vã xô xát của hai người. Em nghĩ mình đã cứng rắn và chai lì lắm rồi, giữa những bộn bề em từng trải. Nhưng không, màn đêm và sự yên ắng của góc xóm nhỏ vẫn khiến em yếu lòng.

Hồi bé khi thấy các bạn đồng trang lứa có ba có mẹ đưa đi đón về, em né tránh không nhìn quá lâu, sợ mình sẽ khóc vì tủi. Lớn hơn chút, em chẳng còn buồn vì chuyện ly hôn của ba mẹ nữa, nhưng điều em trăn trở là mẹ mỗi ngày một yếu, em lại chưa học xong, căn nhà cứ thế mỗi ngày một trống vắng, bữa ăn cũng vì thế mà đạm bạc dần. Ngày lên đại học, em quyết tâm không để mẹ phải lo học phí và chi tiêu cá nhân của em, vừa học vừa làm nhiều công việc khác nhau, em cũng vừa đủ tiền trang trải cho bản thân mình một cách dè xẻn nhất.


Những ngày đối diện với thế giới ngoài ấy, em chỉ biết cố gắng thôi, mình không có xuất phát điểm bằng họ, đành chấp nhận chạy nhiều, chạy lâu hơn người khác. Em vẫn cười, em vẫn vui vẻ với những người em gặp, đó là cách em tự tạo động lực để tiếp tục kiên trì. Chưa một lần em than vãn với mẹ, trước mắt mẹ, em luôn sống một cuộc sống rất tốt, việc học, việc làm, bạn bè đều tuyệt vời.

Những ngày gắng gượng ấy chẳng biết bao giờ mới qua, em luôn tự hỏi mình đến khi nào gia đình mới thôi vất vả, có phải cuối con đường sẽ là ánh sáng không? Dẫu biết chẳng cố gắng nào mà không được đền đáp, vậy nhưng để đủ bản lĩnh, kiên nhẫn và mạnh mẽ duy trì sự cố gắng đó trước muôn vàn gian lao, thực sự em cảm thấy mệt mỏi. Em ước giá mà được thiếp đi nột lúc, rồi tỉnh dậy thấy mình ở một nơi xa. Nơi đó không có những lo toan bộn bề, chẳng còn những áp lực cuộc sống, nơi em có thể là chính em của tuổi mười tám, vô tư mà sống với khoảng trời thanh xuân.

Trong những giấc mộng hằng đêm em vẫn thường thấy một kết thúc viên mãn cho cuộc sống của mình. Khi tỉnh lại em nhận ra nước mắt đã ướt nhòe bên má. Ngay cả trong mơ, em cũng ý thức được đó chỉ là giấc mơ. Em vẫn là cô thiếu nữ, vẫn ôm những giấc mộng dài về một tình yêu lãng mạn, một cuộc sống ấm êm hạnh phúc... Hằng ngày bán hàng ở quầy quần áo, em vẫn thích thú ngắm nhìn những chiếc váy lung linh mà giá tiền của nó bằng cả học phí một kì học. Em vẫn lén lút ngắm nhìn đàn anh khóa trên trong những giờ thể chất bên sân bóng rổ, vẫn tương tư một mối tình ngọt ngào với anh dù biết mình chẳng bao giờ với tới.

Em là thế đấy, một tâm hồn non dại chịu những vết xước cằn cỗi của cuộc đời. Em có buồn, có khóc, có tủi thân, nhưng em không cho phép mình đánh mất sự mạnh mẽ, em buộc phải can đảm để hướng về những giấc mơ em hằng ấp ủ. Em vẫn sẽ là cô gái vui vẻ của mọi người, phút yếu lòng em tâm sự cùng màn đêm sâu thẳm. Gửi buồn cho đêm, nhờ trăng giữ hộ lòng, nhờ sao gánh dùm mệt mỏi, để khi bình minh ló dạng, em lại trở về với em của những ngày xanh.

© Amethyst – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

Hộp thư mùa thu

Hộp thư mùa thu

Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.

Không được bỏ cuộc

Không được bỏ cuộc

Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.

back to top