Gói ghém yêu thương vào một điều nhỏ bé
2025-10-20 19:00
Tác giả:
Puffpompom
blogradio.vn - Đôi khi, tôi nghĩ chúng ta hay lầm tưởng rằng tình yêu phải đi kèm những điều lớn lao. Phải là bó hoa thật to, phải là buổi hẹn thật lãng mạn, hay một món trang sức đắt tiền. Nhưng thật ra, có người lặng lẽ nghĩ đến mình khi đi qua một gian hàng nhỏ, chọn lấy món gì đó “nhìn giống em quá” – đó cũng đã là một tình yêu rất đầy rồi.
***
Có một lần, giữa lúc vội vã chờ đèn đỏ ở một ngã tư quen, tôi thấy một cặp đôi đứng bên vỉa hè. Cô gái mỉm cười, còn chàng trai thì nhẹ nhàng đeo lên balo cô một món đồ nhỏ xíu – hình như là một chú gấu nhồi bông be bé, có cái tai hơi lệch. Họ chẳng nói gì nhiều, nhưng trong ánh mắt của họ có gì đó rất thật, rất ấm. Lúc ấy, tôi chợt nhớ đến mình – của một ngày rất cũ.
Anh không phải người nói giỏi. Khi yêu, anh không viết những tin nhắn dài, không hứa hẹn những điều to tát. Nhưng anh luôn có cách để khiến tôi thấy mình được quan tâm, được nghĩ đến, dù chỉ là những điều bé nhất.
Tôi vẫn nhớ ngày anh tặng tôi món quà ấy. Một chú gấu nhỏ xíu, dễ thương đến mức khiến tôi bật cười. “Cái này á?” – tôi hỏi, có chút ngạc nhiên lẫn bối rối. Anh gãi đầu, cười ngượng:
“Ừ. Anh thấy giống em. Lúc bực thì mặt cau có y như nó.”
Tôi nhớ mãi câu nói ấy. Không phải vì nó ngọt ngào – mà vì nó thật. Tôi biết anh không chọn món quà vì đẹp đẽ hay sang trọng, mà chỉ vì anh nghĩ đến tôi. Một kiểu nhớ nhẹ nhàng, không ồn ào.

Tôi treo món quà đó lên túi xách. Mang đi học, đi chơi, cả những hôm mưa gió lẫn ngày nắng đẹp. Nhiều người hỏi tôi sao cứ giữ một món đồ bé tí, nhìn hơi… trẻ con. Tôi chỉ cười. Vì họ không biết, với tôi, đó là một phần ký ức, là một góc yêu thương mà tôi từng có.
Tình yêu của chúng tôi không phải lúc nào cũng suôn sẻ. Đã từng có những hôm im lặng. Đã từng có những lần tôi tự hỏi: “Liệu anh có còn yêu mình nhiều như trước?” Nhưng mỗi lần như thế, khi tay vô thức chạm vào cái móc nhỏ ấy, tôi lại bình tĩnh hơn. Tôi nhớ rằng có một người từng vì tôi mà chọn thứ nhỏ nhặt nhất, chỉ để tôi vui.
Đôi khi, tôi nghĩ chúng ta hay lầm tưởng rằng tình yêu phải đi kèm những điều lớn lao. Phải là bó hoa thật to, phải là buổi hẹn thật lãng mạn, hay một món trang sức đắt tiền. Nhưng thật ra, có người lặng lẽ nghĩ đến mình khi đi qua một gian hàng nhỏ, chọn lấy món gì đó “nhìn giống em quá” – đó cũng đã là một tình yêu rất đầy rồi.
Có lần tôi kể câu chuyện này cho một người bạn. Cô ấy cười, bảo: “Tao cũng có một con gấu. Mỗi lần chia tay người yêu, tao lại nhìn nó để nhớ mình từng hạnh phúc.”
Tôi hiểu. Đôi khi, chỉ một vật nhỏ thôi cũng đủ lưu giữ cả một quãng thanh xuân. Không phải vì giá trị vật chất, mà là vì nó gói ghém trong đó biết bao kỷ niệm, ánh mắt, nụ cười – những thứ không thể mua được bằng tiền.
Nếu bạn từng được ai đó tặng một món đồ nhỏ bé như thế – đừng vội xem thường. Có thể với họ, đó là cách dịu dàng nhất để nói “Anh thương em.”
Không cần quá nhiều lời. Không cần quá nhiều lý do.
Và nếu bạn đang muốn tìm một món gì đó thật dễ thương, để tặng cho người mình thương – không cần phải đắt đỏ hay hoành tráng – hãy chọn thứ nhỏ xíu thôi, nhưng phải chứa được cảm xúc. Một món đồ dễ thương như ở Puff Pompom Store chẳng hạn – nơi có những chú gấu nhỏ, nhẹ nhàng, như một lời nhắn gửi không thành tiếng.
Tôi không còn giữ được chú gấu cũ ấy nữa. Thời gian, chuyến đi xa, những va vấp đã khiến nhiều thứ trôi đi. Nhưng tôi vẫn nhớ rất rõ cảm giác khi lần đầu cầm nó trong tay. Như thể anh đang nói: “Đi đâu cũng được. Miễn là em nhớ, có anh ở đây.”
Đến giờ, tôi vẫn tin – không có món quà nào quá nhỏ bé, nếu nó được trao bằng cả lòng thương mến. Tình yêu không cần ồn ào, chỉ cần đủ thật. Mỗi chúng ta đều xứng đáng có một ai đó – dù không giỏi nói yêu, nhưng luôn âm thầm yêu theo cách riêng.
Và nếu chưa có ai tặng bạn điều nhỏ bé ấy, hãy tự tặng cho mình. Một vật dễ thương, một chú gấu ngộ nghĩnh, hay chỉ là một điều nhắc nhở:
"Mình xứng đáng được yêu – theo cách dịu dàng nhất."
© Puffpompom - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
| puffpompom20@gmail.com
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Con nhà nghèo
Càng lớn nó càng nhận ra nghèo không phải là một cái tội, vì ai sinh ra cũng mong mình được sống sung sướng đủ đầy, chẳng ai mong một cuộc sống nghèo khó túng thiếu. Nhưng đúng là khi người ta quá nghèo thì người ta hay có những suy nghĩ cực đoan và bi quan, rồi người ta hay so sánh này khác. Nó mong sau này nó sẽ đi làm để mẹ nó được nghỉ ngơi, nó chỉ nghĩ đơn giản vậy thôi.
8 đặc điểm đáng ngưỡng mộ của những người luôn lạc quan nhưng không hề ngây thơ
Có một sự khác biệt đặc biệt trong sự lạc quan của những người đã từng thất vọng nhưng vẫn chọn sống đầy hy vọng. Sự lạc quan của họ khác với sự lạc quan tươi sáng, chưa từng bị thử thách của những người thiếu kinh nghiệm. Nó sâu sắc hơn, có chủ đích hơn và đáng tin cậy hơn.
Một kiếp thương nhớ, một đời đợi mong
Từng là tất cả của nhau, từng câu hứa vẹn tròn, từng yêu đến điên dại. Giờ đây, kẻ khóc người cười, người hận đến xương tuỷ, kẻ đau thấu tận tâm can.
Bình dị hoa sen
Tuổi thơ của mẹ ngọt ngào như những đóa sen thơm ngát trong đầm. Diệu vợi miền nhớ với mẹ chẳng phải là những vất vả, lo toan, thiếu thốn chạy ăn từng bữa mà là những mùa sen thanh khiết yên bình nơi quê nhà.
Hai mặt của tình mẫu tử trong “Phá Đám: Sinh Nhật Mẹ”
Phim điện ảnh “Phá Đám: Sinh Nhật Mẹ” đặt ra một câu hỏi lớn cho các gia đình Việt hôm nay: không trao độc lập và tự do cho con, sao mẹ lại kỳ vọng con có được hạnh phúc?
Tình yêu – Một lần và mãi mãi
Ta yêu theo bản năng, yêu bằng tất cả những gì mình có, mà quên mất rằng tình yêu cũng cần học cách vun đắp, cần hiểu, cần lắng nghe, cần hy sinh đúng mức. Nhiều người mất nhau không phải vì không còn yêu, mà vì không biết cách giữ gìn.
Can trường
Trong một thế giới đầy biến động, nơi sự lo lắng và bất an trở thành trạng thái thường trực, “Can Trường” của Osho là lời mời gọi người đọc bước vào hành trình sống can đảm, sống thật, sống toàn vẹn với chính mình.
Hạnh phúc buồn
Hai con cứ xem như đây là một khoảng lặng chung của gia đình ta. Mà chắc cũng chẳng có gia đình nào có thể êm đềm suốt bao nhiêu năm tháng, thì Si và Siu hãy xem như đây là khoảng thời gian hạnh phúc gia đình mình đang lắng xuống, lắng thật sâu trong lòng mỗi người.
Điều đúng đắn
Tôi gọi một tiếng "Anh...", vẫn gọi là "Anh" nhưng sao sự thật lại chua chát đến vậy? Anh quay qua nhìn tôi như chờ tôi nói điều gì đó. Tôi ngước nhìn lên bầu trời xanh vời vợi, nước mắt tự tuông ướt cả tóc.






