Phát thanh xúc cảm của bạn !

Gặp cậu vào mùa bằng lăng thứ hai

2023-11-19 04:20

Tác giả: Dương Hoàng Linh


blogradio.vn - Đã thế, cậu còn “lừa” tôi mà xóa đi tất cả những bức ảnh kỉ niệm, những bức chụp chung của hai đứa. Để rồi mỗi lần nhớ cậu, tôi phải lục trong hàng tỉ mảnh kí ức chỉ để nhặt nhạnh một vài hạt nhỏ hình bóng người con gái xưa cũ. Vậy mà tôi ngu ngơ mà tin vào được, hay thật!

***

Mùa hoa ở nở Bách Khoa đẹp lắm phải không, ấy tôi thích nhất là Bằng Lăng đó. Có người thích vì đẹp, có người thích vì thơm,... và có kẻ lại thích vì nó là cả một bầu trời nước mắt.

Phải chăng đã bao lần bỏ lỡ để giờ đây gặp lại sắc tím đó, mọi kí ức về cậu như lại tan vỡ, hóa thành những mảnh vụn thủy tinh, lần nữa đâm vào trái tim mỏng manh của một chàng trai Bách Khoa nơi đây. Suốt từng ấy thời gian, tôi chìm đắm trong những bộn bề của cuộc sống, chìm đắm vào nhưng công việc cho rằng bản thân mình thích nhất, và tự dành tặng cho mình những xúc cảm đẹp đẽ nhất với hi vọng phần nào xoa dịu đi những vết thương lòng về cậu...

Từng ấy thời gian, tôi vẫn luôn trách cậu vì một điều hứa giản đơn. Trong đợt điều trị cuối cùng, cậu hứa với tôi rằng chỉ đôi ba tháng, cậu sẽ quay trở lại và tiếp tục ôn thi đại học, hai đứa sẽ cùng cố gắng bước vào ngôi trường mà mình mơ ước. Tôi cứ vậy mà ngây ngốc tin theo, và cũng hứa sẽ tặng cậu một món quà khi cậu trở về. Vậy mà cho tới khi được tận tay quàng chiếc khăn len mà tôi tự tay ngày đêm mò mẫm đan, cũng là lúc cuối cùng tôi cảm nhận được hơi ấm từ đôi bàn tay của cậu. Cho tới sau này tôi mới biết, cậu vẫn luôn nói dối về sức khỏe của cậu, cậu biết bản thân không thể nhưng rồi vẫn hứa. Đã thế, cậu còn “lừa” tôi mà xóa đi tất cả những bức ảnh kỉ niệm, những bức chụp chung của hai đứa. Để rồi mỗi lần nhớ cậu, tôi phải lục trong hàng tỉ mảnh kí ức chỉ để nhặt nhạnh một vài hạt nhỏ hình bóng người con gái xưa cũ. Vậy mà tôi ngu ngơ mà tin vào được, hay thật! Lần đầu gặp gỡ cậu dưới tán Bằng Lăng, cậu nói cậu thích màu tím của nó, vừa đẹp, vừa quyễn rũ mà lại mạnh mẽ nữa – cũng giống như cậu vậy. Nhưng dù mạnh mẽ tới đâu cũng chẳng thể chống lại được sự “vô tâm” nơi trần thế...

Tôi bên cậu những tháng ngày đẹp đẽ nhất của thời học sinh, tôi bên cậu trong những khoảng khắc tuyệt vời nhất của thanh xuân, và cũng bên cậu trong những phút giây cuối cùng có thể nhìn thấy ánh mắt đượm buồn của cô gái chưa quá đôi mươi. Cậu xa tôi trong một sớm mai đẹp trời, tựa như cánh cửa thiên đường chào đón cậu bước tới một thế giới mới. Ánh nắng hôm ấy chẳng còn đủ ấm áp để làm vơi đi cái giá lạnh nơi nhưng con tim đang tổn thương nơi đây. Cậu đi mang theo ánh mắt, mang đi những nụ cười, mang cả nhưng lời hứa hẹn,… Chỉ để lại cho những con người nơi đây những mảnh kí ức chẳng muốn nhớ…

- Tầm ba tháng nữa Linh về thôi mà, Linh về lại học tiếp chứ.

- Thế Linh về thì tôi có quà tặng Linh nhá!

- Hoàng mà thất hứa thì biết tay Linh đấy nhá!

Giờ tôi mới hiểu tại sao cậu lại chẳng tò mò món quà đó là gì, và ôm tôi một cái lâu đến như thế. Thì ra cậu biết tất cả, chỉ có tôi mãi là kẻ ngốc thôi đúng không!? – một kẻ ngốc “yêu cậu”. Bằng Lăng lại nở, vẫn là sắc tím mộng mơ ấy, tôi còn có thể gặp cậu lần nữa không?

© Dương Hoàng Linh - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Cảm Ơn Vì Đã Xuất Hiện, Ở Bên Và Lắng Nghe l Radio Tâm Sự

Dương Hoàng Linh

Người nhiều cảm xúc, thích lắng nghe, thích suy ngẫm, thích tưởng tượng, thích viết.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lời yêu chưa nói

Lời yêu chưa nói

Tình yêu thầm lặng suốt nhiều năm tháng đã biến thành một món quà vĩnh cửu, một sự kết nối không bao giờ bị đứt đoạn. Tôi đã học được rằng tình yêu không bao giờ kết thúc, nó chỉ thay đổi hình thức. Tình yêu của chúng tôi, bất chấp mọi khó khăn, vẫn tồn tại, và nó đã trở thành một phần không thể tách rời của cuộc sống và trái tim tôi.

Vang vọng tiếng sáo

Vang vọng tiếng sáo

Nắng chiều nhè nhẹ rọi cao Thất thanh tiếng hót lao đao giữa đời Sáo đi khắp mọi phương trời Lần theo gió mát à ơi thân mình.

Đời là những cung đường

Đời là những cung đường

Đi sai đường không có nghĩa sẽ sai đích đến. Hãy nhớ rằng, “chỉ cần có niềm tin, đi đường nào rồi cũng sẽ tới đích”. Đi đường vòng sẽ xa hơn nhưng bạn sẽ ngắm nhìn được nhiều thứ mới lạ hơn mà những “bước chân mòn” sẽ không thể có được.

Cho em gần anh thêm một chút nữa

Cho em gần anh thêm một chút nữa

Cảnh ôm lấy con người nhỏ bé ấy vào trong ngực mình, vỗ về, an ủi như một đứa con nít. Thảo nấc lên từng tiếng thổn thức mà trái tim đau như cắt vì biết rằng từ đây tình yêu trong cuộc đời mình không còn trọn vẹn nữa, không còn là tình yêu của cá nhân nhưng là của mọi người.

Hẹn ngày trái tim qua giông bão

Hẹn ngày trái tim qua giông bão

Cả hai đối diện nhau, ánh nhìn giao nhau, chạm đến nhau, yêu thương nhau. Tình Yêu trên đời này có lẽ cũng muôn hình vạn trạng như bầu trời, nó hàm chứa Gió, Mưa, Sao, Mây, Mặt Trăng, Mặt Trời và ngàn vạn điều khác.

Có thể chúng tôi không còn bên nhau, nhưng tình yêu vẫn tồn tại

Có thể chúng tôi không còn bên nhau, nhưng tình yêu vẫn tồn tại

Có thể là chúng tôi không còn bên nhau, nhưng tình yêu và kỷ niệm đó vẫn tồn tại. Đôi khi, trong những giây phút lặng im, tôi cảm nhận được hơi thở của những kỷ niệm đó, và tôi biết rằng tình yêu thanh xuân mà chúng tôi đã trải qua là một phần quan trọng của cuộc sống của tôi.

Từ thích đến theo đuổi

Từ thích đến theo đuổi

Tuy nhiên, tôi lại sợ mình sẽ bỏ cuộc giống như tôi đã từng làm với rất nhiều sở thích khác. Tôi sợ mình không đủ cam kết, không đủ bền bỉ để theo đuổi đam mê.

Quê hương hai tiếng thân thương ấy

Quê hương hai tiếng thân thương ấy

Quê hương hai tiếng thân thương ấy Nung nấu hồn thơ đến cháy lòng Cuộc sống mới thay da đổi thịt bao sắc màu rực rỡ mênh mông.

Tất cả chỉ là lần cuối thôi

Tất cả chỉ là lần cuối thôi

Ừ tất cả chỉ là lần cuối thôi Dẫu cay đắng hay ngọt ngào cũng thế Nhưng anh ơi làm sao em có thể Khóc lần cuối cùng rồi quên.

Con à, khi về già hãy sống như ông nội con

Con à, khi về già hãy sống như ông nội con

Những lời ông nói, những từ ông giảng giải lúc nào cũng đầy ắp trái tim nhỏ bé của tôi, như truyền động lực để tôi bước tiếp mỗi ngày thật mạnh mẽ. Không khí thu mát mẻ, lá vàng khẽ rơi tôi mơ màng suy tư một ngày nào đó tôi cũng sẽ già đi, cùng con cháu đầy đàn, cũng làm vườn và kể cho chúng nghe những câu chuyện ngày xưa, cũng dạy cho chúng những bài học quý giá, cũng sẽ như ông trở thành một người đầy thông thái, cũng sống cuộc sống thật hạnh phúc trọn vẹn, sum vầy bên gia đình, cũng sẽ viết nên một cuộc đời bình dị và ý nghĩa như ông như bao người chúng ta.

back to top