Thành phố, giấc mơ và cả cậu nữa
2023-08-08 08:30
Tác giả:
blogradio.vn - Nhưng rồi tớ nhận ra rằng, cho dù mình có đi đến nơi bình yên đến mấy mà trong lòng còn mang theo nỗi buồn thì ta cũng chẳng thấy vui và bình an đâu.
***
Tớ đã từng rất ghét cái thành phố này, ghét dữ lắm, nhiều lắm. Tớ ghét cái nắng gắt gỏng nơi đây; ghét cả những cơn mưa ào bất chợt; ghét cuộc sống hối hả, bon chen, tấp nập, xô bồ nơi đây. Ghét những ngày chen chúc trong dòng người, trong khói bụi, kẹt xe cứng ngắc. Có lúc tớ như một đứa thất thần, vừa chạy xe vừa thả hồn thơ thẩn, nghĩ đâu đâu. Cũng có lúc tớ đang chạy xe mà trong lòng thì mang một nỗi ức chế, bất mãn với cuộc đời khủng khiếp. Tớ không biết tại sao, là do thời tiết quá khắc nghiệt hay chính mình đang quá khắt khe với cuộc sống.
Tớ không biết nữa. Nhiều lúc tức quá, tớ nghĩ tại sao tớ phải sống ở cái nơi đáng ghét này chứ. Tớ còn ước giá như mình có một đống tiền đủ để sống một cuộc đời nhàn hạ thì tốt biết mấy. Nghe buồn cười nhỉ? Và tớ thèm được sống một cuộc đời bình yên, tĩnh lặng, không tranh giành, đấu đá với ai cả. Thật buồn cười khi thân xác mình thì ở đây còn tâm trí cứ luôn mơ về một căn nhà nhỏ đầy hoa, bao quanh là cánh đồng bát ngát. Tớ thèm được hít bầu không khí trong lành, tớ thèm được đắm mình vào thế giới của riêng tớ. Ở đó chỉ có tiếng gió (vi vu, vi vu, vù vù, vù vù,...), tiếng chim kêu trong veo và êm dịu, tiếng dòng nước chảy (róc rách, róc rách...). Tớ luôn mơ về cuộc sống nơi đó. Một cuộc sống mà lúc nhỏ tớ đã từng cho rằng đó là điều tầm thường. Khi ấy, tớ đâu biết rằng điều tầm thường đó lại là ước mơ của biết bao người, và giờ đây đó cũng là ước mơ của tớ.
Đời thật có nhiều điều làm ta không thể ngờ. Rồi tớ bất giác quay về với thực tại, quay về với cuộc sống nơi thị thành. Một cuộc sống mà hằng ngày phải luôn đối mặt với nỗi lo cơm áo gạo tiền. Phải luôn tìm chỗ đứng cho mình trong cái nơi đất chật người đông này. Nhiều lúc tớ mệt chứ, tớ cũng muốn bỏ hết tất cả rồi chạy đi thật xa, thật xa đến một nơi chẳng ai biết đến mình nữa. Nhưng rồi tớ nhận ra rằng, cho dù mình có đi đến nơi bình yên đến mấy mà trong lòng còn mang theo nỗi buồn thì ta cũng chẳng thấy vui và bình an đâu.
Tớ biết ai trong chúng ta cũng có lúc cảm thấy chơi vơi, chóng vánh. Ai khi lớn lên mà không chọn cho mình một lối đi. Tớ cũng vậy, tớ chọn thành phố cũng chỉ mong sau này tìm được một công việc phù hợp. Vả lại, thành phố cũng dạy cho tớ nhiều bài học lắm. Tớ học cách bươn chải một mình, học cách chấp nhận sự cô đơn, học cách trưởng thành và sống tốt hơn dù cho có lúc cuộc đời xô tớ ngã và lắm lúc cũng khiến tớ tuyệt vọng vô cùng. Nói ghét vậy thôi chứ hễ đi về quê là tớ lại nhớ đến thành phố. Lạ thật, tớ sợ một ngày nào đó mình yêu thành phố này mất.
Tớ sợ lắm... Chắc có lẽ, vì ở nơi đây tớ đã gặp được cậu - chàng trai có nụ cười toả nắng. Lần đầu tiên gặp cậu, tớ biết tớ chưa hề làm cậu xao xuyến hay có ấn tượng gì về tớ cả. Tớ không đẹp, không tài giỏi, cũng không khéo ăn nói như các bạn khác. Tớ không có gì nổi bật, vì tớ là một đứa con gái tỉnh lẻ mới lên Sài Thành chưa đầy 1 năm. Tớ cũng biết lúc đó người cậu thích không phải là tớ mà là đứa bạn của tớ. Tớ nhận ra điều này vì lần đầu tiên cậu nói chuyện với tớ là hỏi về cô bạn ấy. Mỗi lần đến cậu thường hay hỏi hôm nay bạn tớ có đi làm không. Và một lần khiến tớ chắc chắn với suy nghĩ của mình nhất đó là lúc cậu nghe tớ nói cô bạn ấy sắp nghỉ làm ở đây. Cậu hỏi tớ dồn dập với vẻ mặt lo lắng lẫn chút hụt hẫng vì sắp phải tạm biệt cô bạn ấy. Lần đó, tớ biết rõ tại sao cậu lại có phản ứng như vậy.
Tớ thường bắt gặp ánh mắt âu yếm và ngại ngùng của cậu khi nhìn cô bạn ấy. Và đôi khi là những nụ cười... Tớ không biết tại sao mình lại để ý những điều đó. Có lẽ, ngay lần đầu gặp cậu tớ đã rung động và tớ luôn lén nhìn cậu nên mới thấy được những điều đó. Tớ ấn tượng về cậu vì đôi mắt cậu rất đẹp, đẹp một cách lạ lùng. Tớ không biết cậu có từng thích tớ không, dù chỉ là một chút. Dù gì thì bây giờ tớ cũng không còn quá bận tâm về cậu, tớ đã từ bỏ rồi, tớ không đủ kiên nhẫn để theo đuổi cậu nữa. Vì vốn dĩ tớ là một đứa con gái, tớ cũng biết xấu hổ, tớ cũng có lòng tự trọng chứ. Đã không ít lần tớ vứt bỏ lòng tự trọng của mình để rủ cậu đi đến nơi này, nơi kia với tớ. Tớ luôn tìm lý do để có cớ nói chuyện với cậu. Nhưng cuối cùng tớ chẳng nhận lại được điều gì cả ngoài những lời từ chối khéo của cậu. Tớ mệt nên tớ quyết định buông bỏ rồi. Cậu có biết tớ đã mất bao lâu mới quên được không? Tớ đã tập buông bỏ bao nhiêu lần mới buông được không? Người vô tâm, vô tình như cậu làm sao hiểu được chứ. Đoạn tình khi đứt rồi thì cũng sẽ không bao giờ quay lại như lúc đầu được nữa.
Nhưng tớ rất muốn biết. Đơn giản là tớ chỉ muốn biết cậu của những ngày tháng đó có bao giờ rung động với tớ chưa. Tớ chỉ muốn biết vậy thôi. Nhưng dù có hay không thì tớ cũng rất cảm ơn cậu. Cảm ơn vì đã đến, vì đã là bạn của nhau. Và cảm ơn vì đã đi. Từ khi gặp cậu, tớ cảm thấy hình như từ trước đến nay chẳng có chàng trai xa lạ nào đối xử với tớ nhẹ nhàng như cậu. Cậu luôn trả lời những câu hỏi ngớ ngẩn của tớ, còn những người khác họ sẽ tỏ ra khó chịu khi tớ hỏi điều gì đó. Có lúc cậu cũng hay trêu tớ, còn tớ thì chỉ biết lặng im và cười - chắc cậu thấy tớ ngốc lắm đúng không? Và cũng có đôi khi cậu cho tớ biết cảm giác mình cũng được quan tâm. Nhưng có lẽ do tớ suy nghĩ quá nhiều, tớ tự ảo tưởng vị trí của mình trong lòng cậu mà thôi. Tớ không mong, không chờ cậu nữa. Tạm biệt cậu, người tớ từng thích.
© THANH MÙI - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Vượt Qua Áp Lực Ta Sẽ Trưởng Thành Hơn | Blog Radio 844
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Về để thấy tết (Phần 2)
Phải chăng, chuyến này về, suy nghĩ nó đã chín chắn? Nó đã thôi hoài nghi về những người xung quanh nó, xoay quanh ba và cả gia đình của nó. Hay chính sự xô đẩy của xã hội khiến nó trân trọng về tình cảm gia đình của mình hơn?

Tuổi lênh đênh
Con gái ở tuổi đó như con thuyền lênh đênh trên biển khơi vậy, chính nó sẽ tự định hướng cho mình sẽ đi đâu, sẽ trôi vào bến bờ nào. Mà nhiều lúc nó cứ ương bướng tự nghĩ tự quyết chứ chẳng thèm nói cho ba mẹ biết, hay nghe theo ý kiến của ba mẹ của người lớn bao giờ.

Về để thấy tết (Phần 1)
Lúc đó, nhà vẫn là nhà, nhà có Liên, có ba và em trai của nó. Giờ với nó, cái đó không được gọi là nhà. Có thể nó vẫn sẽ về, nhưng về chỉ để nấu cho má bữa cơm, rồi lại đi. Đối với Liên, còn má mới còn gia đình, còn nhà để nó quay trở về. Còn lại, không đáng.

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn
Mỗi số trong ngày sinh không chỉ là một ký hiệu, mà còn là một biểu tượng của năng lượng vũ trụ, ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời mỗi người.

Ai nói là tôi không thích cậu?
Cũng không hiểu từ khi nào, tôi bắt đầu vô thức tìm kiếm bóng hình cậu ở bất cứ đâu. Tôi tự hỏi, có phải vì tần suất cậu xuất hiện trước mặt tôi quá nhiều, hay vì một cảm xúc lạ lẫm đang dần nảy mầm mà tôi không thể diễn tả?

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này
Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều, tưởng tượng bản thân mình của những năm về sau sẽ như thế nào, nếu vẫn duy trì nếp sống như hiện tại, có lẽ thời gian mà tâm hồn tôi héo mòn, kiệt quệ cũng sẽ không còn xa nữa.

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng
Tớ không nhớ rõ mình thích anh từ bao giờ. Có thể là từ một lần anh bất ngờ đưa tay ra kéo tớ chạy dưới cơn mưa đầu hạ. Có thể là từ một lần anh lặng lẽ nhường phần quà của mình cho tớ khi tớ khóc vì bị thua trò chơi. Hoặc có thể… tớ đã thích anh từ lâu lắm rồi, chỉ là đến một ngày, tớ mới chịu thừa nhận điều đó với chính mình.

Cậu còn ở Hà Nội chứ?
Khi gió mùa đông bắc về, tôi càng cảm nhận rõ nét sự thiếu vắng của Cậu—như một nhịp điệu không còn vang lên trong bản hòa ca của cuộc sống. Hà Nội, với tất cả vẻ đẹp và nỗi nhớ, đã trở thành một phần tâm hồn tôi, nơi mà mỗi con phố, mỗi tiếng cười đều gợi nhắc về Cậu. Liệu rằng, trong những sớm mai se lạnh hay chiều hoàng hôn rực rỡ, Cậu có còn ở đây, lắng nghe những tâm tư của tôi giữa lòng thành phố này?

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình
5 năm trôi qua, thời gian không dài cũng không ngắn nhưng đủ để tạo những bước ngoặt trong cuộc đời mỗi người. Chúng ta không chỉ có một gia đình chung mà ai cũng sẽ có, một gia đình riêng, một cuộc sống riêng.

Thế nào là tình yêu?
Tình yêu là cái gì vậy nhỉ Nghe đồn tình yêu tựa cơn ác mộng Em sợ ác mộng nên cũng chẳng muốn yêu Nhưng khi gặp anh thì sao lại khác Cơn ác mộng bỗng hoá giấc mơ xanh