Giá như thanh xuân trở lại để ta có đủ can đảm nói lời thương
2019-07-20 00:26
Tác giả: Lưu Thị Kim Thương
blogradio.vn - Giá như thanh xuân có thể quay trở lại, giá ta dám một lần can đảm để thốt ra những lời yêu đó thì có lẽ bây giờ mọi chuyện đã khác rồi. Phải không anh?
***
Cuối con đường có những giọt nắng lung linh rơi trên bờ vai của một người con gái. Những giọt nắng ấy đã thôi không ngọt ngào như trước vì những bước chân độc hành. Cô đơn là khi con đường ta từng bước qua chỉ còn một cái bóng ngã dài, chườn xuống mặt đường mệt mỏi. Cô đơn là khi bước chân song hành mà đơn độc vì họ không phải là người cùng mình bước đi.
Nghĩ cũng lạ, cứ muốn ngộ nhận những điều họ làm, cứ muốn họ là của riêng mình nhưng lời nói thì luôn phản bác lại cảm xúc của con tim. Là vì yêu đơn phương? Là vì không muốn nói? Là vì sợ người ta sẽ ngoảnh đi, ngược hướng ta phải không nhỉ?
Thanh xuân đã từng say đắm những thanh âm ấm áp của giọng nói một người; đã từng trằn trọc vì lời nói vô tư của họ; đã từng cồn cào, nhớ nhung, buồn bã và tổn thương. Đơn giản vì ta cứ vô tư để cho trái tim đau khổ, để cho họ rẽ sang một hướng khác, không có ta. Và cũng vì vậy, ta bỏ lỡ thanh xuân.
Thanh xuân buồn không phải vì con tim chưa từng được rung động mà vì ta chưa hề dám rung động trước một ai. Để rồi cái sợ sệt bâng quơ ấy đẩy họ đi xa. Cho đến lúc bản thân chợt giật mình, thảng thốt nhận ra thì mùa hạ đã xa rồi. Mùa hạ đi mang theo tiếng ve kêu rả rích cả một góc trời, mang đi những rung động đầu đời và mang cả những nhớ nhung cồn cào, da diết.
Và rồi ta lại chờ đợi một mùa hạ khác. Nhưng thanh xuân có chờ đợi ai đâu. Dù có cũng chỉ làm cho nhớ nhung ngày thêm mòn mỏi. Cái chờ đợi chỉ làm lãng phí tuổi xuân khiến một người bỏ lỡ bước chân của một người mãi mãi. Dẫu biết sẽ đau nhưng ta vẫn cứ hoài chờ đợi. Chờ đợi một cách ngốc nghếch không vì bất kì một lí do gì cả. Vì đó là thói quen .
Thanh xuân cho ta gặp nhau, quen nhau, mến nhau cũng không đủ để chắc chắn ta sẽ bên nhau. Đúng không? Vì thế vô tình làm ta sợ. Ta sợ những điều mập mờ, không chắc chắn. Ta sợ tình yêu của tuổi trẻ chỉ mong manh như trăng trong nước, chỉ một cái chạm nhẹ cũng có thể khiến nó tan vỡ.
Ta sợ họ chỉ là một trong vô số những người lướt qua đời ta hoặc sẽ cùng ta đi một đoạn đường rất ngắn, hoặc sẽ bỏ mặc ta lạc lõng trên con đường dài phía trước. Thế nên ta im lặng để những năm tháng ấy bình thản trôi đi. Thanh xuân bước qua không một chút ồn ào, gợn sóng.
Có biết đâu những năm tháng sau này, khi lớn lên và nhớ lại, ta lại giận bản thân. Ta giận mình không dám một lần điên dại với tuổi trẻ để vô tình tạo nên khoảng trống thanh xuân. Có lẽ ta đã sai khi nép mình bên con đường thanh xuân rực lửa chỉ để lắng nghe tiếng thời gian trôi rất khẽ. Đánh đổi cả tuổi xuân để ngắm nhìn những ồn ào, hiếu động của biết bao đôi tình nhân khác, ta có buồn, có nuối tiếc hay chăng?
Ta nợ thanh xuân, nợ bản thân một lời xin lỗi. Xin lỗi vì đã không viết lên đó những câu chuyện đẹp nhất tuổi mộng mơ ta thường ước. Xin lỗi vì những nỗi sợ, những nỗi buồn ta đã gieo rắc vào con tim. Giá như thanh xuân có thể quay trở lại, giá ta dám một lần can đảm để thốt ra những lời yêu đó thì có lẽ bây giờ mọi chuyện đã khác rồi. Phải không anh?
© Lưu Thị Kim Thương – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Chúng ta có đủ kiên trì đến cuối đời để thích một người
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Thói quen của anh
Có những mảnh ký ức con con lấp đầy một tấm lòng chật hẹp, có một người con gái cả một đời anh mãi không quên.
Tình yêu là chữa lành vết thương
Tình yêu không cần phải được biểu hiện qua những món quà hay những lời hứa hẹn, mà đơn giản chỉ là sự hiện diện, là sự thấu hiểu và sẵn lòng chia sẻ với nhau.
Ấm áp trà gừng
Bố gật gù khen hương vị trà gừng mẹ làm rất đặc biệt. Mà không phải mình bố cảm nhận như thế, cả ông bà nội, cả mấy chị em tôi đều cảm nhận rõ điều này. Đằng sau hương vị thơm ngon của trà gừng chính là sự quan tâm, yêu thương vô bờ của mẹ.
Vết sẹo trong tim
Em cứ nghĩ sau tất cả những chuyện đã xảy ra thì anh sẽ vì em mà thay đổi và càng yêu em hơn. Nhưng không, anh đã bỏ mặc em để vui bên người khác. Lúc ấy, chỉ có ba mẹ em ở bên cạnh em và em biết thật sự em đã sai khi yêu lầm người.
Hương biển
Anh nghe hương biển cứ thoang thoảng nhẹ nhàng trong gió, hương biển có mùi cá có mùi vị nồng nồng da diết có cả mùi nước mắm thơm thơm đậm đà ở ngôi làng gần đây bay đến.
Những con người trong nắng
Người ta rong chơi trên bao khắp con đường Chỉ có họ cứ lặng thầm trong nắng Chỉ có họ cứ miệt mài mải miết Kiếm tìm hoài những hạnh phúc gần xa
Ngửa đầu trông trăng, thấy trăng tròn vành vạnh
Thế mà, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt ta chạm phải ánh mắt nàng. Ta tưởng như thời gian ngừng trôi và cả thế giới hoàn toàn biến mất, chỉ còn ta và nàng. Không gian chìm trong sắc vàng đỏ, trở nên huyền ảo, vừa như thực lại vừa như mơ.
Giữa những câu chuyện đời
Khi ta trải qua những khó khăn, mất mát hay thành công, niềm hạnh phúc, ta thường nghĩ chúng là duy nhất. Nhưng kỳ thực, trong nhiều câu chuyện khác, những gì ta trải qua lại có thể phản chiếu một phần câu chuyện của người khác.
Sài Gòn ưu tư
Sài Gòn không thấy được nhiều sao như biển cát Không tìm được chỗ riêng tư để thả mình Không lắng nghe được đồng xanh ca tiếng hát Không có người tựa lên gối lặng thinh.
Cái tên
Tôi không biết Mai và Cường đã có cảm giác gì trong khi chịu đau đớn thể xác, nước mắt vốn dĩ để thể hiện sự đau đớn, và buồn tủi đó, liệu hai đứa nhóc đó đã cạn chưa. Tôi không hiểu, người ta chiến đấu không phải vì chiến thắng, họ chiến đấu vì khoảnh khắc họ cần sống.