Phát thanh xúc cảm của bạn !

Gia đình tôi thương nhau lắm

2023-07-19 02:10

Tác giả: Nguyễn Quang Vinh


blogradio.vn - Tôi biết, trên cuộc đời này, tôi vẫn còn có một gia đình, còn có những tình thương. Vì tôi biết, tôi còn có rất rất nhiều những đứa cháu đáng yêu. Vì tôi biết, sau những tháng năm mệt mỏi, nhọc nhằn, đâu đó quanh tôi vẫn luôn còn những niềm vui nho nhỏ.

***

Má của tôi hiền và bao dung. Tuy nhiên, bà hơi nghiêm khắc trong vấn đề dạy dỗ con cái, đức tính này, có lẽ má giống hệt khuôn từ ông ngoại. Má sinh ra trong một gia đình truyền thống Ki-tô giáo, lại là con độc nhất của ông bà ngoại. 

Hồi còn nhỏ má được ông ngoại dạy dỗ thật nghiêm. Ông ngoại xuất thân là một ông từ của ngôi nhà thờ nhỏ ở vùng Cù Lao Năm Thôn. Lớn lên một chút, má được gởi vào học với mấy sơ. Từ đó má hình thành tính cách thiện tâm, cả một đời vì lòng tôn kính Chúa.

Năm mười chín tuổi, má và cha tôi yêu nhau. Tình duyên của hai người ban đầu đã gặp phải chút khó khăn, chỉ vì cha tôi là một người ngoại đạo. Bà ngoại hiền lành, thương con nên sao cũng được, nhưng ông ngoại thì lại rất xem trọng điều này, dù thương con, song, ông vẫn băn khoăn, do dự chẳng thuận lòng. 

Cha tôi tuy là người của bên lương, nhưng ông sống rất đàng hoàng và đạo đức. Bởi chẳng qua, cha tôi được sinh ra trong một gia đình có truyền thống tôn giáo khác. Không có cơ hội hiểu về giáo lý, không được tiếp cận, chứ không có nghĩa là lòng cha không biết tôn kính Chúa. Chính vì vậy, mà ngoài tình yêu dành cho má, mong muốn cùng má nên duyên chồng vợ, ngoài cái ý nghĩ làm cho ông ngoại vui lòng chấp thuận ra, cha tôi theo đạo còn điều thiêng liêng hơn cả đó là tình yêu tôn kính Chúa. Vậy là khó khăn ban đầu cũng đã trôi qua. Má và cha đến với nhau bằng tình yêu thương chân thật, bằng niềm hạnh phúc ấm áp trong niềm hân hoan của cả ông và bà ngoại.

ve_nha

Anh chị em tôi lần lượt ra đời trong tình thương yêu như vậy. Má tôi buôn bán nhỏ, chắt mót, tiết kiệm từng đồng, góp thêm vào tiền công làm vườn thuê của cha để mong nuôi chị em tôi khôn lớn. Mấy chị gái vừa đi học vừa phụ giúp mẹ lo em út, việc nhà. Anh trai kế ngoài tính tình có hơi tinh nghịch, nhưng được cái là chăm chỉ siêng năng, nhiệt tình giúp mẹ bó mấy lọn rau, lọn bông hằng ngày mang ra chợ bán để tăng thêm thu nhập. Gia đình tôi đã trải qua những năm tháng êm đềm như vậy. 

Vật chất tuy không nhiều, song tình thương thì chẳng thiếu. Giờ rảnh rỗi má thường nhắc nhở chúng tôi rằng phải luôn rèn luyện về mặt đạo đức con người, theo đó, tự nhiên ta biết cách sống sao cho tốt đời, đẹp đạo. Chắc chắn là chị em tôi cũng đã thấm nhuần, nhưng mỗi người tiếp nhận và hiểu sự dạy dỗ của má theo một cách khác nhau. 

Anh chị em tôi đông, mỗi người có một tính cách riêng. Chị Hai chăm chút về hình thức, cầu kỳ. Chị Ba thì chuẩn mực, thương cha mẹ thương em út. Chị Tư sống nguyên tắc, tính tình thẳng thắn, phong cách sang trọng, thông minh. Cả ba chị lớn đều là người có học thức nhất định. Anh thứ năm của tôi thì mất hồi lúc còn rất nhỏ. Kể từ anh thứ sáu trở xuống, xin nói vui là một vọt năm đứa con trai "lục lăng bát nháo". 

Có lẽ nhiều lúc má cũng nặng hơi mỏi cổ vì sự nghịch ngợm của đám con trai. Chúng chọc ghẹo nhau, múa kiếm múa choàng. Giặm mặt vẽ mày, hè nhau lục tung cả mùng mền, biến cả cái giường ngủ của má thành sân khấu diễn tuồng cổ trang của chúng. Dù chúng nghịch ngợm là vậy đó, nhưng chắc chắn một điều, cả cha lẫn má dẫu có vất vả tới đâu cũng đều thấy sung sướng vô cùng, khi nhìn đàn con ngày càng khôn lớn, nên người.

Năm anh em trai tôi, gần như đứa nào cũng có biệt danh. Anh Sáu tôi cao, ốm lêu khêu, lưng tôm tôm giống cha. Hồi nhỏ anh hay đau yếu, tay chân thường bị co giật, mắt trợn trắng lên như bệnh kinh phong, sau này được bác sĩ chữa khỏi rồi, nhưng do nghe cha má kể lại, vậy là mấy thằng em trân trọng gọi anh tên là "Giựt". 

Anh Bảy tôi tính tình nóng nảy, mỗi khi có việc gì không hài lòng là phụng phịu, chu môi trong lúc giận hờn. Thế là "Chu". Anh Tám tôi, lúc nhỏ tròn vo, lùn lùn như ông địa, lại có cái đầu bịa và gương mặt hơi to khác thường. Tính tình nghiêm nghị, ít nói ít cười, nên được gọi là "Mâm". 

ve_ben_me

Tôi thì còn nhỏ xíu, hiền hiền, được cha má với mấy anh chị cưng. Tuy nhiên, tôi hay bị cha rầy. Có chút "tật xấu" rầy hoài không bỏ, đó là khi ăn không chịu nuốt cho gọn gàng, mà cứ ngồi mút mãi. Lẽ ra là "Mút" Nhưng do cách nói địa phương  tôi được gán cho biệt danh là "Núc". 

Mỗi lúc ở nhà mấy anh em có việc chí chóe cãi nhau làm mấy chị với cha má tôi không ai nhịn nổi cười, khi chúng tôi râm ran gọi nhau Giựt-Chu-Mâm-Núc Kể ra cũng thật vui. Chỉ riêng thằng em trai út của tôi thì không có biệt danh, vì mãi sau này má mới sinh ra nó. Vả lại, đến lúc bấy giờ thì anh chị em chúng tôi cũng đâu còn vui vẻ, hồn nhiên và vô tư nữa.

Chúng tôi rồi cũng phải khôn lớn, phải trưởng thành hơn, gánh vác trên vai mình biết bao nhiêu trách nhiệm, cũng phải bon chen trong cuộc sống đời thường. Hầu như, tất cả anh chị em tôi đều vào đời với hai bàn tay trắng, có người thì may mắn được chút kiến thức cha mẹ cho, có người do hoàn cảnh khó khăn sau này nên cũng không có được. Vậy nên, sống được một cách tử tế, đàng hoàng đã là một điều phước đức lắm rồi. 

Bởi vì một gia đình nghèo, đông con cộng với bao biến cố. Tuy nhiên, thứ mà chúng tôi có, đôi khi bạc tiền cũng khó mà mua được, đó là sự quan tâm, chia sẻ và đùm bọc lẫn nhau. Cái mà anh chị em tôi giàu có nhất đó là tình thương yêu. Bởi nay, dù cha mẹ của chúng tôi đã không còn, anh chị em tôi mỗi người có một cuộc sống riêng tư, một nơi ở khác nhau, nhưng mỗi khi có dịp giỗ chạp hay tết nhất gặp lại nhau, chúng tôi vẫn có thể mỉm cười với nhau, và không bao giờ quên dành cho nhau những lời chúc an lành.

Anh chị em tôi đó, gia đình thương của tôi đó. Dẫu đôi khi giữa bốn bức tường nhà, tôi chỉ còn lại một mình nhưng cảm giác không hề cô độc. Vì tôi biết, ở một nơi nào đó trên thế gian này vẫn còn có anh chị em tôi, không ai ghét bỏ tôi, không ai lãng quên tôi. 

Vì tôi biết, trên cuộc đời này, tôi vẫn còn có một gia đình, còn có những tình thương. Vì tôi biết, tôi còn có rất rất nhiều những đứa cháu đáng yêu. Vì tôi biết, sau những tháng năm mệt mỏi, nhọc nhằn, đâu đó quanh tôi vẫn luôn còn những niềm vui nho nhỏ.

© Nguyễn Quang Vinh - blogradio.vn

Xem thêm: Nắng Nhuộm Màu Hạnh Phúc

Nguyễn Quang Vinh

Trong cuộc sống, nếu hạnh phúc không mỉm cười, thì hãy tự biết góp nhặt cho mình những niềm vui nho nhỏ...

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Thanh xuân năm ấy của chúng ta

Thanh xuân năm ấy của chúng ta

Nhìn thì cũng có vẻ bình thường nhưng chúng tôi cũng có cho mình những hoài bão và cố gắng hết mình. Thế nhưng áp lực cũng đã xuất hiện với những đứa trẻ đang tuổi lớn và có những cái tôi riêng. Có những điều mà đôi khi nó thật khó để bày tỏ với bất kì ai thậm chí là người mình thân thiết.

Viết cho em - Cô gái mùa thu tháng 9

Viết cho em - Cô gái mùa thu tháng 9

Em biết không, cô gái tháng 9 có điều gì đó rất riêng biệt. Em không ồn ào như những cơn mưa mùa hạ, cũng không quá trầm lặng như ngày đông giá rét. Em dung hòa giữa tất cả, giữa sự mạnh mẽ và mềm mại, giữa những khát khao cháy bỏng và nỗi lo âu thầm lặng.

Xa nhưng không cách

Xa nhưng không cách

Những điều giản dị nhưng chân thành từ Minh khiến Đan nhận ra rằng, giữa những mất mát và thử thách, có những giá trị và tình cảm bền chặt vẫn có thể sinh sôi và phát triển.

Mùa thu chết...

Mùa thu chết...

Cuộc sống thật đau đớn, thật nhiều khổ sở, nhưng tôi vẫn mỉm cười. Tại sao à? Bởi khi tôi khóc, nó cũng chẳng khác gì cười, không thay đổi được gì cả.

Sự kỳ diệu của những nỗi đau

Sự kỳ diệu của những nỗi đau

Chúng ta sợ người khác lãng quên nỗi đau họ đã gây ra cho mình nhưng không sợ mình vẫn luôn thầm nhớ. Chúng ta trách người khác đối xử bất công với mình nhưng chưa bao giờ dám thừa nhận mình đang tự tổn hại chính mình.

Tình lỡ

Tình lỡ

Duyên thầm tình lỡ hoài nhung nhớ Nhặt cánh hoa tàn xác xơ rơi Dưới gót chân son mùa lá đổ Một người ngồi nhớ một người xa

Chúng ta rồi sẽ hạnh phúc

Chúng ta rồi sẽ hạnh phúc

Ôm bất hạnh vào người chưa bao giờ là cách để hoá giải nỗi đau. Nếu muốn chữa lành tổn thương cho chính mình, điều đầu tiên bạn cần làm chính là xác định nguyên nhân khiến mình đau khổ. Khi nào bạn vẫn chưa thừa nhận vấn đề của mình, khi đó bạn sẽ không có lối ra cho câu chuyện. Và bạn biết đấy, mọi nỗi đau đều cần có thời gian để chữa lành thế nên chúng ta không cần quá vội vàng.

Cậu chỉ đến một lần phải không?

Cậu chỉ đến một lần phải không?

Hình như cậu ít nói, tớ thì không muốn chủ động, chúng ta nhắn tin với nhau cũng chỉ ngắn gọn được đôi ba dòng là kết thúc, cứ thế chúng ta như hai người bình thường, không chút động lòng, không vướng bận.

Người khôn ngoan thật sự biết cách “đi làm”: Kiếm nhiều tiền, giữ sức khỏe tốt, nâng cấp bản thân, vui vẻ mỗi ngày!

Người khôn ngoan thật sự biết cách “đi làm”: Kiếm nhiều tiền, giữ sức khỏe tốt, nâng cấp bản thân, vui vẻ mỗi ngày!

Trân trọng công việc của mình, đi làm thật tốt, có động lực và rèn luyện thể chất lẫn tinh thần là cách "chăm sóc" hiệu quả nhất cho cơ thể và tinh thần của bạn.

back to top