Mẹ và ngôi nhà cũ
2023-11-20 04:20
Tác giả:
Nguyễn Quang Vinh
Chúng tôi cùng sinh ra và lớn lên trong ngôi nhà cũ kỹ
Lần lượt từng người cứ như thế rời đi
Tìm cho mình một con đường sống mới
Chỉ riêng tôi là người còn ở lại.
Có khi mẹ tôi cười buồn
Cũng may, ông trời ban cho mẹ một đứa con yếu ớt thế mà hay,
Nếu không mày cũng như chúng nó kéo đi cả rồi
Tuổi già giờ tao biết sống với ai đây?
Tôi hiểu mẹ đang an ủi tôi và an ủi chính mình
Chứ ai lại mong sinh ra trên đời một đứa con khiếm khuyết
Mẹ bảo
Thương con vì con chịu thiệt
Mẹ và ngôi nhà cũ kỹ níu chân con.
Tôi khẽ cười
Ngược lại mẹ ơi, con hạnh phúc hơn người
Gần một đời được kề cạnh mẹ yêu
Được chăm lo từng miếng ăn, giấc ngủ
Chữ hiếu phận con trả sao cho đủ
Thấy mẹ an nhiên là sung sướng con rồi.
Mẹ tôi cũng cười mà nước mắt ứa ra
Ngó trước nhìn sau ngôi nhà quạnh quẽ
Tiếng đông con, nhưng chỉ có con và mẹ
Những người kia vui vẻ sống bên vợ bên chồng.
Trái gió trở trời mẹ cũng chỉ có con chăm
Người ấm êm ít khi lai vãng
Chỉ người khó khăn thường hay lui tới
Người ốm đau thì mới quay trở về nhà.
Trước lúc theo ông theo bà mẹ có dặn một câu
Dù mẹ không còn, con cũng đừng bỏ nhà đi đâu con nhé
Có khó có nghèo vẫn là nhà của con, của mẹ
Bởi chẳng nơi nào chở che ta bằng mái ấm của gia đình.
Câu nói mẹ làm tôi thổn thức khôn nguôi
Mẹ sợ con mình thể chất thường yếu đuối
Không đủ sức trên đường đời rong ruổi
Làm sao bon chen giữa xã hội muôn màu.
Tôi không biết mình sẽ còn sống được bao lâu
Năm tháng vào ra như ông từ lặng lẽ
Nơi mà đầy ắp từng bóng hình thương yêu của mẹ
Nơi vui buồn lưu luyến mãi trong tim.
© Nguyễn Quang Vinh - blogradio.vn
Xem thêm: Ngọt Ngào Sau Những Gian Nan
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hai mặt của tình mẫu tử trong “Phá Đám: Sinh Nhật Mẹ”
Phim điện ảnh “Phá Đám: Sinh Nhật Mẹ” đặt ra một câu hỏi lớn cho các gia đình Việt hôm nay: không trao độc lập và tự do cho con, sao mẹ lại kỳ vọng con có được hạnh phúc?
Tình yêu – Một lần và mãi mãi
Ta yêu theo bản năng, yêu bằng tất cả những gì mình có, mà quên mất rằng tình yêu cũng cần học cách vun đắp, cần hiểu, cần lắng nghe, cần hy sinh đúng mức. Nhiều người mất nhau không phải vì không còn yêu, mà vì không biết cách giữ gìn.
Can trường
Trong một thế giới đầy biến động, nơi sự lo lắng và bất an trở thành trạng thái thường trực, “Can Trường” của Osho là lời mời gọi người đọc bước vào hành trình sống can đảm, sống thật, sống toàn vẹn với chính mình.
Hạnh phúc buồn
Hai con cứ xem như đây là một khoảng lặng chung của gia đình ta. Mà chắc cũng chẳng có gia đình nào có thể êm đềm suốt bao nhiêu năm tháng, thì Si và Siu hãy xem như đây là khoảng thời gian hạnh phúc gia đình mình đang lắng xuống, lắng thật sâu trong lòng mỗi người.
Điều đúng đắn
Tôi gọi một tiếng "Anh...", vẫn gọi là "Anh" nhưng sao sự thật lại chua chát đến vậy? Anh quay qua nhìn tôi như chờ tôi nói điều gì đó. Tôi ngước nhìn lên bầu trời xanh vời vợi, nước mắt tự tuông ướt cả tóc.
Kí ức tuổi thơ
Những tiếng khóc òa chạy về nhà thay đồ thật nhanh rồi dặt dẹo nằm sấp lên bộ ngựa hay bộ vạt để chờ hỏi tội. Trẻ quê chúng tôi ai không lớn lên như vậy xem như mất đi một miền ký ức thú vị.
Hoà bình đẹp lắm
Hoà bình hôm nay mới đẹp làm sao Nắng rực rỡ vàng tươi trên ruộng lúa Tiếng trẻ thơ ê a vui ca múa Làng quê ta rộn rã bước vào mùa.
Nhân tướng học công sở: 3 đặc điểm trên gương mặt tiết lộ ai là người dễ thăng chức
Bạn không cần phải là người đẹp nhất, nhưng chỉ cần sở hữu 3 nét tướng này, con đường sự nghiệp của bạn chắc chắn sẽ rộng mở, dễ dàng chạm đến vị trí quản lý, lãnh đạo!
Đừng lựa chọn khi ta không nguyện ý
Thế gian luôn công bằng ở chỗ, ai cũng sẽ có một cơ hội để sống, và sống như thế nào: trọn vẹn cũng được, tương đối cũng chẳng sao, sai lầm đánh mất cơ hội sẽ không ai trách. Chỉ hy vọng một điều, đừng để bản thân sống trong lựa chọn không nguyện ý muốn của chính mình.

















