Phát thanh xúc cảm của bạn !

Mẹ và Tôi

2023-05-27 01:20

Tác giả: Trangw


blogradio.vn - Tình cảm của mẹ luôn là thứ khiến tôi mãi nhớ hoài, tôi cũng không nghĩ đó là một điều hiển nhiên tôi có thể có được, mà đó phải là trải qua rất nhiều kiếp sống tôi mới gặp đươc một người mẹ hết lòng yêu thương con cái như mẹ.

***

Tôi chẳng biết tại sao và từ khi nào mỗi  khi tôi bắt gặp được hình ảnh, những bài viết, video cảm động về mẹ thì tôi không thể nào kiềm chế được cảm xúc của mình. Những kĩ niệm về mẹ trong tôi cũng từ đó hiện lên rất nhiều.

Mẹ là một người con đến từ Bắc Giang, nơi mà mọi người biết đến Vải là nhiều nhất. Còn tôi thì chỉ biết ơn thôi, biết ơn vì mẹ là mẹ của tôi. Mẹ và bố tôi quen nhau trong lúc bố tôi đi bộ đội, cũng vì chữ duyên nên bố và mẹ thành đôi và sinh ra được tôi và anh hai. Sau đó mẹ theo bố vào rất nhiều tỉnh thành khác để làm ăn và rồi sau đó quyết định chọn Tây Nguyên làm nơi ở lại làm ăn cho đến tận bây giờ. Để ý một chút thì thấy mẹ tôi đã rất yêu bố, tin tưởng và can đảm rời khỏi nơi mẹ lớn lên cùng chồng đến một nơi xa làm việc. Và tôi được nghe mẹ kể lại những ngày đầu đã khó khăn như thế nào.

Có bao giờ mọi người để ý đến đôi bàn tay của mẹ chưa? Tôi thì rồi. Mẹ tôi làm nghề buôn bán nhôm nhựa cứ như vậy đằng đẵng gần 20 năm qua mẹ đã nuôi tôi khôn lớn. Sờ vào đôi bàn tay đấy nó đã chai sạn đi từ lúc nào rồi, những vết nứt trên tay đã khô lại sau những lần lấy mối hang, lượm lon gọt đồng và đôi khi mẹ còn đi lau nhà kiếm thêm nữa. Tôi thật sự không muốn khóc đâu nhưng khi bản thân mình sau bao nhiêu năm qua đã thấy được tận mắt cảnh mẹ mình lấy hàng, trời nắng, mẹ vẫn thoăn thoắt làm không kể nắng mưa, từng bao hàng đó đâu phải là nhẹ đâu mà mẹ tôi vẫn vác được, dáng người nhỏ nhắn vác trên mình nhiều thứ để phải lo nhưng mẹ chưa bao giờ than vãn và coi đó là gánh nặng.

Mẹ luôn muốn tôi đủ đầy nhất và không để tôi cảm thấy mặc cảm và thua kém bạn bè, nhưng không vì vậy mà mẹ bỏ bê. Tôi còn nhớ những ngày tôi còn học mẫu giáo và lên cấp 1 dù mẹ có đi làm cả ngày vất vả bao nhiêu nhưng đến tối là mẹ vẫn dành thời gian luyện chữ và dạy tôi đọc số. Tôi nhớ ngày ấy tôi không giỏi môn Toán cho lắm, học hoài bảng cửu chương và làm bài không được thế là mẹ bắt tôi đi ra ngoài đứng, lúc đấy là gần khuya rồi. Tôi rất sợ và ai trong xóm lúc đó cũng bảo và xin cho tôi nhưng mẹ tôi vẫn mặc kệ. Đọc đến đây các bạn đừng hiểu lầm mẹ tôi nhé, mẹ không như vậy đâu, sau khi mọi người đi ngủ hết mẹ tôi liền nói tôi vào nhà và dỗ tôi: “Mẹ thương con nên mới làm như vậy để con thấy được và nghiêm túc hơn với việc học tập.” Kể từ giây phút đó mọi ấm ức và giận mẹ trong tôi đều tan biến đi, giờ nghĩ lại tôi cảm thấy đúng là chỉ có mẹ mới vậy thôi, yêu thương và phạt đúng lúc.

Dần lớn rồi ngày tôi lên cấp 2, 3 thì mẹ không còn dạy tôi học như trước vì một phần mẹ tôi ngày trước chỉ học đến lớp 7 thôi, ngày đó vì hoàn cảnh gia đình ông bà ngoại tôi không có điều kiện và các bác, cậu cũng nhiều nên mẹ tôi mới phải nghỉ học và cùng ông bà đi làm. Mẹ vẫn thường xuyên nhắc nhở tôi, một phần mẹ biết tôi đã dần lớn rồi nên mọi thứ tôi làm và học đều chủ động, nhưng mẹ vẫn luôn quan tâm tôi. Tôi nhớ ngày tôi chuẩn bị vào cấp 3 mẹ tôi luôn mong tôi vào trường gần nhà vì một phần đó cũng là một ngôi trường tốt nữa. Lúc đó tôi và cả bố đi Bình Phước vì có việc nên không thể xem được kết quả nên mẹ tôi chạy xe đạp đến trường, tôi vẫn còn nhớ như in đó là vào khoảng trưa mẹ gọi cho tôi với giọng nói rất vui mừng: “Bé ơi, mẹ đọc thấy con đậu rồi đấy.” Mẹ vui lắm, tôi thấy được điều đó qua giọng nói của mẹ.

Ngày tôi chuẩn bị vào Đại học cũng là lúc mẹ hỏi tôi, tôi liền bảo mẹ là con sẽ học ở Sài Gòn mẹ ạ thì mẹ cũng đồng ý và ủng hộ tôi, nhưng tôi biết rằng mẹ muốn tôi ở lại với mẹ. Lúc tôi gần đi rồi mẹ còn bảo với tôi: “Ở đây không học được à con” tôi hiểu rằng mẹ luôn muốn tôi ở bên cạnh mẹ vì tôi biết mẹ rất nhớ tôi. Mẹ không hay th hiện tình cảm với tôi nhiều qua lời nói. Thông qua hành động của mẹ thì tôi có thể biết được. Những năm học đại học ở đây mẹ hay gọi và hỏi thăm tôi ăn uống như thế nào, lúc có dịp rảnh về thì mẹ thường mua những đồ ăn tôi thích vì mẹ sợ tôi ở Sài Gòn không ăn uống đầy đủ.

Tình cảm của mẹ luôn là thứ khiến tôi mãi nhớ hoài, tôi cũng không nghĩ đó là một điều hiển nhiên tôi có thể có được, mà đó phải là trải qua rất nhiều kiếp sống tôi mới gặp đươc một người mẹ hết lòng yêu thương con cái như mẹ. Những lần đi xa là những lần tôi cảm thấy khá không muốn đi vì đã thân quen đến mức không thể rời xa rồi. Tôi nghĩ nếu bản thân cứ như vậy thì đâu thể tốt lên và trưởng thành để mẹ yên tâm nên việc này giống như một bước ngoặt mới để tôi có thể chứng minh một điều gì đó với mẹ.

Và bây giờ tôi cũng đã gần hết năm 3, mỗi lần về nhà mẹ thường nấu những món ăn tôi thích. Mẹ không biết đi xe máy và một phần công việc của mẹ không có nhiều thời gian, tôi thấy nhiều lúc mẹ bảo: “Chiều nay chắc nghỉ ngơi một bữa quá” thì y như rằng ngày hôm đó có những mối quen của mẹ sẽ gọi mẹ đến lấy hàng nữa. Nhìn thấy được những khó khăn đó của mẹ bao nhiêu lần tôi tự thầm nghĩ sau này nhất định mình sẽ phải thành đạt. Lần gần đây nhất tôi có về nhà chơi cũng có chủ đích đó là mua cho mẹ một cái bánh sinh nhật. Phải nói là suốt mấy chục năm qua mẹ đã phải vất vả rồi, chưa bao giờ mẹ để ý hay nhớ đến sinh nhật của mẹ cả nên bản thân tôi không muốn như vậy, vì mẹ là mẹ của tôi mà, người phụ nữ mà tôi yêu nhất. Lúc mẹ cầm cái bánh kem trên tay đó là điều tôi cảm thấy hạnh phúc nhất. Nhìn qua ánh mắt của mẹ tôi thấy thoáng chốc “Bao nhiều năm qua, đây là cái bánh sinh nhật đầu tiên”. Tôi không muốn mẹ bị tủi thân chút nào cả nên những gì tôi làm là muốn được thấy mẹ hạnh phúc.

Tôi vẫn còn nhớ những bữa cơm ngồi ăn cùng mẹ. Mẹ thường hay dặn tôi: “Cố gắng học để có bằng và ra trường xin được việc làm cho có công ăn việc làm ổn định, hi sinh đời mẹ để củng cố đời con, con hãy cố gắng và sau này nhớ đến mẹ”. Nghe xong câu đó của mẹ, tôi liền có một khoảng lặng nhất định về sự hi sinh đó, nó thật sự là điều không hề dễ dàng mà người phụ nữ của tôi đã tảo tần nuôi hai anh em tôi lớn khôn. Đã có lần tôi từng hỏi mẹ, sau một lần tôi chở mẹ đi làm về: “Mẹ, mong muốn lớn nhất của mẹ là gì vậy?”. Mẹ liền đáp lại tôi “Thì anh em mày có công ăn việc làm ổn định, rồi cả nhà cùng đi SaPa chơi nè”. Câu trả lời của mẹ lúc đó nói xong khiến tôi cảm thấy chạnh lòng vì mẹ chưa bao giờ nghĩ cho bản thân mình cả, sự hi sinh lớn lao để cho anh em tôi có một cuộc sống thật tốt. Và chẳng ai ở trên đời này có thể làm được điều đó cả ngoại trừ mẹ.

Kỉ niệm về mẹ và tôi thật sự rất nhiều, sẽ không bao giờ hết vì nó luôn nằm trong trái tim của tôi mãi. Và cuối cùng thì tôi chỉ muốn nói với mẹ câu này: “Mẹ ơi, cảm ơn mẹ vì đã viết tên của mẹ vào trong cuộc đời của con”. Con yêu Mẹ!

© Thuỳ Trang - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Từng Có Nhau Trong Đời | Blog Radio 806

Trangw

Là một người thích ngắm hoàng hôn và coi trọng những điều đơn giản, mộc mạc nhất

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Cảm ơn mẹ vì tất cả

Cảm ơn mẹ vì tất cả

Dù mẹ tôi có thể không hoàn hảo nhưng luôn yêu thương tôi theo cách hoàn hảo nhất. Việc tôi có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời đều nhờ có mẹ.

Những kẻ mộng mơ

Những kẻ mộng mơ

Anh đổ thừa cho cà phê làm anh mất ngủ, anh quy trách nhiệm cho thời tiết khó chịu khiến anh không thể chợp mắt nhưng thực lòng anh chỉ suy nghĩ về em, về những nguyên do hai ta không còn hợp, về những gì anh đã làm, đã sai.

Thanh xuân của tôi

Thanh xuân của tôi

Cảm giác nghẹn ngào dâng lên, khiến tất cả chúng tôi đều biết rằng, dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, thì những ký ức này sẽ mãi in đậm trong trái tim.

Mây đợi ai nơi ấy

Mây đợi ai nơi ấy

Không còn một Pha Lê áo thun trắng quần jin xanh đóng thùng hăm hở với bao nhiêu công việc xã hội, bây giờ chỉ còn một cô giáo Pha Lê dịu dàng nữ tính trong tà áo dài mỗi ngày đến lớp đến trường.

Giá như...

Giá như...

Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.

Crush

Crush

Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.

Người thầm lặng 20/10

Người thầm lặng 20/10

Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.

Lá thư tình không gửi

Lá thư tình không gửi

Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.

back to top