Em yêu anh là thế, cớ sao anh chẳng yêu em?
2018-11-17 01:28
Tác giả:
Tháng 7, tháng mà Đà Lạt vào mỗi trưa cũng có khi nóng bức và gắt gỏng nhưng cái lạnh của nó cũng đủ để đông cứng bất kỳ kẻ lữ khách cô đơn nào ghé ngang. Đà Lạt có anh, mà cũng là Đà Lạt không anh. Và hình như Đà Lạt lúc nào cũng lẳng lặng, u buồn, hoặc ít nhất là em đang cảm thấy thế. Đây là lần đầu tiên em đến Đà Lạt. Và tuổi trẻ chưa bao giờ trọn vẹn đến thế. Tất cả dại khờ, cuồng đắm em mang nay có thể gửi đến mảnh đất mơ màng, du lãng của bao tâm hồn nghệ sĩ.
Em muốn nằm giữa đồi thông, muốn vai áo ướt nhem vì sương sớm trên cành cỏ, muốn trong xanh của núi rừng chôn vùi em trong chớm thu. Nhưng rồi chỉ có nỗi buồn, nỗi buồn còn lại đó. Trên mi mắt. Trong ý nghĩ. Em đã trút mọi nỗi ưu phiền lại đó. Và rì rào, rì rào. Chỉ có đồi thông nói hộ lòng em.
Ừ thì “Loving can hurt. Loving can hurt sometimes”. Ước gì là một bản nhạc về những chuyến hành trình phiêu lãng, nhưng vẫn là câu hát ấy giữa bao phút yếu lòng. Ừ thì cũng là nó cho em tất cả động lực để tiếp tục yêu anh, ừ thì chính nó vây tròn em trong niềm đau. Em lại yêu, lại say, lại nuôi hy vọng về những điều không tưởng.
Đêm Đà Lạt chát lạnh và có thể ngắt ngang mọi xúc cảm đấy anh à! Phải chi, chỉ là phải chi thôi, nó có thể dập tắt chút gì trong em, về anh. Giờ em mới biết thì ra đêm lúc nào cũng dài chứ không phải riêng đêm Đà Lạt. Và em cũng biết tình mình vẫn ấm nóng như ly sữa đậu nành em uống giữa đêm, chỉ có điều nó thật nhạt nhẽo và nhạt hương vì anh chẳng bao giờ cho đường hay khuấy cho khói bay mà anh mặc cho đêm làm nguội lạnh.
Tháng 7 là những ngày Đà Lạt mộng mơ. Là những ngày Đà Lạt đợi chờ. Là những ngày Đà Lạt vắng nắng, chỉ có mưa bóng mây thấm chút cơn buồn, phủ đầy lên thành phố. Chợ Đà Lạt chật ních người mà chẳng thể làm em ấm hơn vì mưa cứ dai dẳng suốt cả ngày dài. Mưa ngập đường, ngập cả lòng. Giọt mưa nặng, thật nặng, nặng như sầu đượm trong lòng. Không có một ngày Đà Lạt nào em có trọn niềm vui, nhưng bất cứ ngày Đà Lạt nào em cũng có trọn nỗi buồn anh cho.
Em ước được ngừng yêu anh, ngừng yêu Đà Lạt để anh và ngày Đà Lạt không khuấy lòng em từng lốc, từng sóng. Nếu có lúc anh buồn đau, đừng đến Đà Lạt để làm nó thêm buồn đau, vì đã có em đủ làm Đà Lạt buồn đau rồi. Người Đà Lạt nói yêu thương có chút muộn phiền, suối Đà Lạt thỏ thẻ nhung nhớ luôn chất sầu bi nhưng chắc là tình yêu của em chỉ có thể đầy thêm một chút rồi ngày vui lại ngắn thêm vài phút, còn nước mắt thì cứ vơi đi thật nhiều. Có phải vì điều đó mà mắt em mới nhoè không anh, em vẫn cứ mong là sương mờ phủ trên Langbiang. Và chắc rằng chẳng lúc nào nước mắt của em khiến anh muộn phiền. Em là viên kẹo dâu Đà Lạt phủ ngập đường mà anh lại là người Đà Lạt ơ thờ, thích uống cà phê đen chẳng thêm đường, hay ăn phở bò nhạt nhẽo chẳng buồn thêm gia vị. Thế nên ngày Đà Lạt vẫn dài như đêm Đà Lạt, vì kẹo dâu rao bán hoài mà chẳng ai mua.
Tháng 7, em yêu nắng và gió thế mà! Em yêu Đà Lạt thế mà! Em yêu tuổi 17 thế mà! Em yêu anh thế mà! Thế mà… anh lại chẳng yêu em. Giọt mộng mơ nào để cuốn em đến chốn đây? Mộng mơ của tuổi 17 cũng đã đến lúc em nên khép lại rồi anh nhỉ. Cà phê đen anh cũng đã cho thêm giọt hờn, giọt chát, giọt cay, giọt nồng rồi, nhưng em không uống đâu. Em không thích cà phê Đà Lạt. Em muốn kem bơ xanh ngọt và buốt răng, thêm chút béo chút đường. Em muốn tình yêu mình như thế. Dù em vẫn yêu, vẫn yêu, vẫn yêu và yêu tình thứ tình yêu rát đậm của tuổi 17, thứ yêu thương trọn đời. Em, lúc này, chỉ lúc này thôi, không còn là kẻ mộng mơ, bay hát nơi trời Đà Lạt. Em là người bận rộn với nhiều nỗi lo toan, phiền muộn chốn Sài Gòn nhưng chỉ vì “có chút tình đã hoá si”, em vẫn giữ lại anh ở miền hồi ức. Em tạm biệt tuổi 17 rồi mà em không tạm biệt tuổi trẻ đâu. Đừng nói em điên dại, ngây khờ bởi giờ em vẫn thèm thứ đắng chát của giọt cà phê khiến em say, say và đắm, hơn bất kỳ giọt rượu nào chốn bồng lai. Em lại thèm giọt yêu, giọt nhớ, muốn có giọt sầu, lại khát ánh mắt, đôi môi ngày cũ. Thứ cho em vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ. Bởi kẻ mộng có bao giờ quên lãng giấc mơ dang dở đâu anh?
Sài Gòn, trời đã sẫm màu. Nơi này không sương không khói, chỉ có tiếng đêm buông, tiếng ánh đèn thinh lặng, tiếng lòng vỡ vụn thành trăm mảnh vì em vẫn luôn nhớ anh.
© Nguyễn Bùi Hồng Thảo – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Dịu dàng trong đời (Phần 1)
Cô vì sao không buông được ngay cả chính cô cũng không biết, nếu nói là còn yêu thì cũng không phải, nếu nói là không còn yêu thì cũng không đúng. Chỉ là không thể buông, nó cứ day dứt giày xéo trái tim cô, muốn quên đi nhưng lại chẳng thể quên, muốn buông bỏ nhưng lại chẳng nỡ.
Ngôi nhà tiền kiếp
Trong giấc mơ, cô thấy mình đang ở một ngôi nhà quen thuộc với những con người quen thuộc nhưng lại không phải là những người thân hiện tại mà cô đang sống cùng. Phải chăng đây là gia đình cô, nhà của cô từ kiếp trước?
Giấc mộng và hiện thực
Bài học đầu tiên khi tôi bước chân vào xã hội rộng lớn này là ước mơ thì luôn đẹp như vậy đẹp đến nỗi ta quên đi giữa kẽ những giấc mơ đó là hiện thực tàn nhẫn ra sao.
Những điều chưa kịp nói
"Tớ không biết phải làm thế nào để nói với cậu rằng tớ thích cậu. Mỗi ngày nhìn cậu cười, nghe giọng nói của cậu, tớ thấy lòng mình vui đến lạ. Tớ muốn bảo vệ cậu, muốn ở bên cậu mãi mãi, nhưng tớ không đủ can đảm để nói ra. Tớ sợ nếu cậu biết, chúng ta sẽ không thể tiếp tục như bây giờ nữa. Vậy nên, tớ chọn cách im lặng, dõi theo cậu từ xa. Có lẽ như vậy là đủ rồi."
Cảm ơn mẹ vì tất cả
Dù mẹ tôi có thể không hoàn hảo nhưng luôn yêu thương tôi theo cách hoàn hảo nhất. Việc tôi có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời đều nhờ có mẹ.
Những kẻ mộng mơ
Anh đổ thừa cho cà phê làm anh mất ngủ, anh quy trách nhiệm cho thời tiết khó chịu khiến anh không thể chợp mắt nhưng thực lòng anh chỉ suy nghĩ về em, về những nguyên do hai ta không còn hợp, về những gì anh đã làm, đã sai.
Thanh xuân của tôi
Cảm giác nghẹn ngào dâng lên, khiến tất cả chúng tôi đều biết rằng, dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, thì những ký ức này sẽ mãi in đậm trong trái tim.
Mây đợi ai nơi ấy
Không còn một Pha Lê áo thun trắng quần jin xanh đóng thùng hăm hở với bao nhiêu công việc xã hội, bây giờ chỉ còn một cô giáo Pha Lê dịu dàng nữ tính trong tà áo dài mỗi ngày đến lớp đến trường.
Giá như...
Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.
Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985
Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.