Phát thanh xúc cảm của bạn !

Em và cô ấy, ai mới là người thứ ba?

2016-08-08 01:01

Tác giả:


blogradio.vn - Em tự đánh lừa chính bản thân mình rằng anh cũng yêu em và tự cho giữa hai ta có tình yêu. Hóa ra đây là câu chuyện ba người mà giữa em và cô ấy ai mới là kẻ thứ ba xen vào?

***

Khi em đang đếm những năm tháng qua đi cũng là lúc em đếm được những buồn vui xưa cũ. Cơn mưa bất chợt trong đêm, táp từng hạt lạnh lùng vào ô cửa kính. Em đối diện với kí ức đầy mưa, lang thang ký ức theo những dòng ngược về anh.

Người ta thường nói niềm vui thì mau quên còn nỗi buồn thì dễ nhớ. Có lẽ em đã quên dần những kỉ niệm vui bên anh. Em lại nhớ chúng ta đã đi ngang qua nhau, ngang qua những năm tháng ấy. Em nhớ cái ngày mà chúng ta trở thành người lạ từng quen. Không phải lỗi do anh hay do em mà do cả hai không còn muốn giữ nhau, không còn muốn tiến tới năm tháng tương lai. Phải chăng chúng ta chỉ muốn dừng lại và xếp những mảnh tình cảm không vẹn nguyên đó vào quá khứ.

Cứ im lặng rời xa, không buồn, không khóc. Rồi đến một ngày kia khi em ngoái đầu lại nhìn mới hiểu tại sao anh lại nhớ người ấy như thế, day dứt với niềm thương như vậy?

Em không ghen với quá khứ nhưng ghét cách mà anh để quá khứ làm hao mòn hiện tại. Hiện tại là em, là người bên anh chứ không phải là người đã từng bên anh. Em buông lời tạm biệt với lí do cho tới tận bây giờ em vẫn thấy mình thật ngu ngốc. Bởi vì em muốn trở thành một phần quá khứ của anh như cô ấy. Nhưng có lẽ em đã sai rồi, ngay cả trở thành một phần quá khứ nhỏ nhoi em cũng không có. Có phải anh đã quên hay quá khứ về người ấy lấp đầy trái tim anh?

Em và cô ấy, ai mới là người thứ ba?

Anh bảo em là một người con gái đầy mạnh mẽ nên khi buông tay em vẫn có thể đứng vững. Anh đúng, em vẫn đứng vững trên mỗi bước em đi. Để rồi khi em dừng lại một lúc nào đó mới nhận ra từ trước tới nay em yêu người không yêu em. Em tự đánh lừa chính bản thân mình rằng anh cũng yêu em và tự cho giữa hai ta có tình yêu. Hóa ra đây là câu chuyện ba người mà giữa em và cô ấy ai mới là kẻ thứ ba xen vào?

Câu hỏi ấy hôm nay em đã có lời giải đáp khi em thấy anh và cô ấy bên nhau. Thì ra em chỉ là người thay thế. Năm tháng ấy, em là người tạm bợ trong mối quan hệ tình cảm lạc lối của anh. Anh chơi vơi trong quá khứ về cô ấy, còn em chơi vơi với tình cảm mơ hồ anh dành cho.

Chúng ta đều đang lạc lối, sao anh không nói còn yêu cô ấy, để trái tim anh dẫn dắt tới yêu thương? Sao em không sớm nhận ra sớm hơn để có thể nhận được yêu thương xứng đáng hơn?

Thời gian trôi đi ai rồi cũng sẽ khác, em sẽ để yêu thương dẫn lối. Sẽ có một người yêu em nhiều hơn chính bạn thân họ, sẽ nâng bước em đi khi em ngã. Người ấy sẽ chỉ đơn giản luôn đưa tay ra nắm lấy em mỗi khi em buồn, sẽ là hiện tại và tương lai của em.

Cuộc sống là cả một hành trình dài về sự lựa chọn. Chúng ta phải lựa chọn tổn thương hay bị tổn thương, quay lưng hay ở lại. Em đã chọn bị tổn thương và quay lưng. Mọi chuyện đã kết thúc, đã khoác trên mình cái tên năm tháng cũ.

Em và cô ấy, ai mới là người thứ ba?

...Cơn mưa đêm đã tạnh, em không còn vùi mình trong nỗi đau của người thay thế. Buông tay anh, buông bỏ cõi nhớ về anh, em không biết mình nên vui hay buồn. Buồn hay vui đã chỉ còn được gói gọn trong hai chữ “đã từng”. Em đã từng vui như thế, buồn như thế. Và anh cũng dần trở thành trong một phần năm tháng cũ của em. Em nhờ mưa làm trôi đi lớp bụi bặm phủ trên kí ức và rồi cũng để nó làm nhạt nhòa đi.

Năm tháng cũ qua đi có những thứ chúng ta không thể níu giữ. Quá khứ về anh trong em giờ chỉ là những mảnh vụn rơi vãi trong miền nhớ. Em sẽ không cố nhặt lại và chắp vá chúng nữa. Tương lai sẽ vẹn nguyên khi hiện tại chúng ta dũng cảm vứt bỏ những mảnh vỡ, dũng cảm từ bỏ người không thuộc về ta.

© Linh Pham – blogradio.vn

Có thể bạn quan tâm: Mọi thứ hãy để tùy duyên






Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Đợi

Đợi

Thú thật với mày là bây giờ tao chẳng cảm thấy gì trong lòng cả, đau cũng không mà buồn cũng không. Tao chỉ thấy… hình như ở ngực trái tao bị khoét mất một mảng khá lớn đấy.

Vẫn là chính mình

Vẫn là chính mình

Tôi làm gì cũng chẳng ai quan tâm, bệnh đau cũng một mình phải chịu đựng. Mọi người đâu biết rằng tôi là con người, cũng có cảm xúc và làm sao chịu đựng nổi biết bao nhiêu chuyện xảy đến như vậy. Anh đã làm tôi bắt đầu thay đổi và suy nghĩ tích cực hơn.

Nếu một ngày không còn Mẹ

Nếu một ngày không còn Mẹ

Nếu một ngày không còn mẹ Cơm nhà không còn nóng Cá nhà chẳng còn ngon Trong nhà không có mẹ Chỉ có gió ngoài hè.

Mất bao lâu để quên một người, và phải mất bao lâu mới có thể quên đi sự phản bội?

Mất bao lâu để quên một người, và phải mất bao lâu mới có thể quên đi sự phản bội?

Một ngày, anh cầu xin cô cho anh gặp cô lần cuối, anh quỳ xuống trước mặt cô và xin lỗi. Anh xin lỗi vì anh hèn nhát, xin lỗi vì đã làm khổ cô, anh xin lỗi vì đã không thể ở bên cạnh cô được nữa. Và rồi, một tuần sau anh đi phát thiệp mời cưới.

Lời hứa cuối cùng

Lời hứa cuối cùng

“Giữ lấy nhé, em cần hơn anh mà.” Anh nói rồi quay lưng bước đi dưới cơn mưa, bỏ lại cô với sự ấm áp bất ngờ len lỏi trong tim.

Thanh xuân của tôi

Thanh xuân của tôi

Cô và cậu ấy vẫn đi về cùng nhau, vẫn ngồi học cùng nhau ở cái bàn học bên cạnh cửa sổ của cô, thi thoảng vẫn cãi nhau chí choé, giận dỗi nhau như vậy. Nhưng cô không để ý là giờ mỗi lần cãi cọ nhau, cậu ấy ít đôi co với cô hơn, thường im lặng và cũng là người luôn sẽ làm lành trước với cô.

Đánh mất tình yêu

Đánh mất tình yêu

Cuộc sống như thế làm sao có hạnh phúc được hả anh? Bởi thế nên làm sao em có thể đặt niềm tin vào tình yêu được. Trên thế gian này, có mấy ai từng hạnh phúc trong tình yêu đâu. Cả những người yêu và bên nhau hơn mười năm nhưng rồi cũng chia tay.

Mùa đông không anh

Mùa đông không anh

Hôm nay, em một lần nữa xâm phạm kí ức của hai ta, lật từng tấm ảnh cũ, em ngắm nhìn gương mặt quen thuộc, nụ cười anh vẫn vậy, ánh mắt vẫn luôn ấm áp và những cử chỉ dịu dàng… vẫn ở đó nhưng em và anh không còn cạnh nhau nữa.

Hạnh phúc riêng của mẹ

Hạnh phúc riêng của mẹ

Tại sao con lại ích kỉ không quan tâm tới cảm nhận và suy nghĩ của mẹ. Rồi con nhận ra khoảng cách giữa mẹ và con dần lớn hơn là khi mẹ quyết định đi bước nữa cùng chú ấy.

Những lời chưa kịp nói: Một mối tình tuổi trẻ

Những lời chưa kịp nói: Một mối tình tuổi trẻ

Tôi không bao giờ quên cảm giác ngày hôm ấy – vừa hồi hộp, vừa hạnh phúc. Gặp gia đình cô ấy, nhìn thấy nơi cô ấy sinh ra và lớn lên, tôi như cảm nhận được sự ấm áp của một gia đình, như được trở về quê hương của chính mình.

back to top