Em sẽ đợi anh về
2014-01-22 01:00
Tác giả:
Yêu 24/7 - Em sống bằng tình yêu anh nuôi dưỡng, bằng những cuộc điện thoại dài mỗi đêm khuya lạnh. Anh có lạnh, có nhớ em nhiều không? Mỗi ngày nếu anh biết em mong anh thế nào, anh sẽ chẳng thể nên bỏ em trong sự chờ đợi mỏi mòn của năm dài. Tiếng kéo chăn sột soạt. Ánh sáng còn ở đôi mắt nhìn màu đêm. Mắt nhìn bức hình lớn của chúng mình, lòng em nhủ thầm: “Em sẽ đợi anh về…”
Tự mình leo lên đỉnh núi tuyết trong tưởng tượng, em nhìn về nơi cao nhất, giá lạnh nhất và cũng là nơi cùng cực của sự cô đơn. Những đôi trẻ đang nặn hình người tuyết. Họ yêu nhau. Và người tuyết cũng yêu nhau. Giữa biển sương mù đục của vùng lạnh giá, em gọi tên anh chẳng thấy đâu. Tỉnh giấc quanh em không phải anh nhưng còn lời hứa hẹn...
Tháng cuối đông, lá trút đầy góc phố vắng. Nỗi khao thèm một cái ôm vỗ về của ký ức trong em càng lớn bao nhiêu thì nghịch lý không quá ư lạ lùng kia vẫn những luồng gió tấp sau bờ vai gầy đang run rẩy. Mỗi lúc như thế, thật sự em cần một ai đó ở bên.

Phố vẫn nhộn nhịp những cặp tình nhân qua lại. Có lúc em tưởng chừng mình không còn đủ sức kiên nhẫn để đợi chờ. Em cứ miên man trong những ý nghĩ cay nghiệt nhất. Có phải anh đang ôm hôn vụng trộm một cô gái giữa giờ nghỉ ăn trưa? Hay mỗi tối anh nhìn một đôi mắt nhung huyền hoặc đã làm đủ các tư thế tình dục với một ai đó? Thoáng nghĩ đến sự phản bội ấy, em ấm ức, nước mắt lại rơi. Em pha vội tách cafe nóng, tìm vội một bản nhạc sầu lòng như tự xoa dịu hoặc an ủi lòng mình thôi nổi sóng. Mình sẽ còn xa nhau bao lâu nữa hả anh?
Em đang nhớ lại ngày mình yêu nhau. Ba ngày đủ bắt kịp tình cảm để chuyện tình cứ kéo dài mãi đến bây giờ, đến tận cả mai sau nữa khi anh trở về.
Ngày thứ nhất, mình chỉ hứa hẹn cùng nhau đi dạo phố. Em chỉ tò mò muốn xem sự đổi khác của một người bạn cũ đã lâu chưa gặp. Anh đã chọn phố đông người, đã viện lý do sợ em lạc để nắm tay em. Bất ngờ trước sự quan tâm vội vã, em đã bàn tay anh nắm chặt lấy tay em. Suốt buổi tối đầu tiên ấy, chúng ta đã trò chuyện thật vui vẻ.
Đêm đến cũng thật nhanh, vì chúng ta đã dành trọn buổi tối bên nhau đấy thôi.
2h sáng, em vẫn thức online. Có lẽ chỉ là cái cớ để anh bung bật cảm xúc ra từ đó. Điện thoại rung ì ì giữa sự tĩnh lặng của đêm khuya.
- Đồ ngốc, anh nghĩ em phải ngủ ngay lúc anh đưa em về chứ?
- Hóa ra là anh canh chừng và kiểm soát cả giấc ngủ của em đấy ư? Ai cho anh cái quyền đó thế nhỉ? Gọi giờ này chỉ để nhắc nhở em đi ngủ sao? Em sẽ gác máy và đi ngủ luôn. Chúc ngủ ngon.
Em nói nhanh như bắn ra phát súng liên thanh rồi tắt máy. Em nín lặng đợi chờ cơn thịnh nộ vì thói quen bất lịch sự ấy. “Hình như anh giận hoặc muốn mình biến mất thật”. Nghĩ vậy, em nhấn số gọi lại, giọng thỏ thẻ:
- Giận em hả?
- Một chút…
- Thế còn nhiều chút anh dành làm gì?
- Bí mật. Thôi, ngủ đi. Anh gác máy. Chúc em ngủ ngon, đồ ngốc!
Anh “tua” nhanh một dòng tin ngắn như sợ em tắt máy đi ngủ: “Phần nhiều anh nhớ em. Mai mình lại gặp nhau nữa nhé!”
Ngày thứ hai, chúng ta không hẹn hò. Em hoãn lại chuyện này vì thói quen cần phải chạy bộ. Anh không ngại đường xa, chạy xe sang chỗ em như “giám sát”.
- Bé cho anh theo chạy bộ với. Anh muốn có sức khỏe tốt hơn thôi. Không có ý đồ gì đâu nhé!
- Sao anh không chạy một mình mà qua đây làm gì?
- Bên anh đường phố chật hẹp, đâu có không gian cho anh chạy chứ?
Buổi đầu không chạy mà đi bộ vì em lo anh mệt. Một quãng ngắn anh lại xin dừng lại nghỉ chân. Em tin một phần là cái cớ để chúng ta có nhiều chuyện để nói với nhau hơn.
Cây cầu nhiều bóng cây lớn che khuất tạo ra nhiều khoảng tối. Anh và em chọn nơi sáng đèn nhất, nhìn theo sự ồn ào của thành phố. Một cái ôm chặt từ phía sau bất ngờ khiến em không còn kịp phản ứng. Ngụy biện cho cảm xúc ấy là sự run rẩy từ cơ thể biết nói “anh ấy đang cảm thấy lạnh”. Em quay lại nhìn anh cười thật hiền. Điều gì đó khiến câu chuyện thành ra ngưng bặt. Vòng tay ấy vẫn ôm chặt em khi đôi tay gầy guộc cũng bắt đầu khẽ run đặt trên ngực anh. Nụ hôn làm tan cái lạnh của mùa đông. Chẳng ai nói gì nhưng cũng hiểu “anh thích em” và “em cũng vậy”.
Ngày thứ ba, cũng là ngày thử thách quyết định để đeo vào hai con người này một mối quan hệ yêu đương thực sự. Anh đợi em dưới một buổi tối gió lạnh tăng cường. Dễ hẳn đến một giờ đồng hồ nếu em nhớ đúng. Ngày em thấy mệt sau nhiều đêm thức thông đêm vì công việc. Em thèm một giấc ngủ hơn cảm giác vui vẻ bên ngoài cùng ai đó. Cũng buổi tối ngày đó, em ngủ ngon lành trong vòng tay của anh.
Khi bên em, anh đã nói em là cô bé ngốc nghếch nhất trần đời này.
- Anh không có thói quen gặp gỡ một cô bé ngốc như em đâu. Nhưng có lẽ em cần một kẻ biết nói chuyện làm em vui, biết rèn luyện thể lực để có sức khỏe chăm sóc cho em và biết kiềm chế ham muốn khi bên em.
Nước mắt rơi khi ký ức len lỏi trở về những ngày xa cách.
- Em dám cá là anh đã bắt đầu nhớ em...
Bất ngờ vì giọng nói thân thuộc, anh giật mình quay lại.
Cô gái đứng trước mặt anh đang ném cho anh một ánh mắt màu trong đen, pha trộn giữa sự cứng rắn và mềm yếu.
- Lần cuối cùng anh hôn em là từ khi nào ấy nhỉ?
- Tròn một phút anh yêu à.
- Một thiên niên kỷ…
Anh ôm lấy em và ghì sát vào mình. Đó là chuyện của một năm rồi.
Và một mùa đông qua, mình chưa tìm thấy nhau trong cái ôm hôn gần gũi như thế!

Em vừa tan sở. Gió ngoài trời lạnh thấu buốt môi em. Đến ổ khóa của căn nhà này cũng giá lạnh. Tay chạm nhẹ, em đang xoáy vòng chiếc khóa cũ rích, hình như cũng han rỉ sao cho thật êm. Em đã lẻn vào căn nhà như một tên trộm quen lối. Em thấy thích thú hơn khi gọi mình là "trộm". Thực là em đang tự khen ngợi sự nhẹ nhàng của bản thân đã rèn được khi xa anh hay chính em vẫn mộng mị nghĩ anh đã trở lại căn nhà này, lặng lẽ, bí mật để gây bất ngờ cho em chăng?
Căn phòng này đã không khép cửa từ lúc anh đi. Anh không biết em đã nhiều lần sợ hãi nếu phải bước vào đó một mình. Em làm quen mỗi ngày một chút, cửa mở đồng nghĩa với việc căn phòng trống hoác. Và căn phòng trống hoác vẫn để dành chỗ đợi anh.
Em sống bằng tình yêu anh nuôi dưỡng, bằng những cuộc điện thoại dài mỗi đêm khuya lạnh. Anh có lạnh, có nhớ em nhiều không? Mỗi ngày nếu anh biết em mong anh thế nào, anh sẽ chẳng thể nên bỏ em trong sự chờ đợi mỏi mòn của năm dài.
Tiếng kéo chăn sột soạt. Ánh sáng còn ở đôi mắt nhìn màu đêm. Mắt nhìn bức hình lớn của chúng mình, lòng em nhủ thầm: “Em sẽ đợi anh về…”
• Gửi từ Lynh Trang
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
3 con giáp này vận may lội ngược dòng, công việc thăng hoa, tài khoản nhảy số ầm ầm trong 45 ngày tới
Chỉ còn chưa đầy 2 tháng nữa là kết thúc năm, trong khi nhiều người đang loay hoay tổng kết thì 3 con giáp này lại bất ngờ nhận được "tín hiệu vũ trụ" cực tốt. 45 ngày tới chính là thời điểm vàng để họ bứt phá, tiền bạc rủng rỉnh, chuẩn bị cho một cái Tết ấm no, viên mãn.
Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những thứ này
Trước thềm năm 2026, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những mối quan hệ độc hại đang níu chân bạn, để hành trang bước sang trang mới chỉ còn lại sự nhẹ nhõm và an yên.
Bức thư không kịp gửi
Hy vọng trong tương lai vẫn có thể gặp lại, em vẫn rất chờ mong vào một ngày nào đó anh em mình có thể có một buổi đi uống nước hoặc ăn tối với nhau, và hy vọng anh sẽ giống như lời chúc em gửi đến anh trong bức thư nhỏ đó, có được tất cả, hạnh phúc, sức khỏe và thành công.
Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn
Cam mỉm cười, nhặt vài chiếc lá rách rưới bên bờ suối, bỏ vào túi – như nhắc nhở bản thân về những điều chưa hoàn hảo nhưng đáng trân trọng trong cuộc sống.
Một ngày bình thường mất người mình thương
Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?
Anh và Em (phần 1)
Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan
Người bạn đặc biệt
“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”
Nắng, mưa, râm mát
Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...
Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!
Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.



