Em không thể cứ mãi đứng chờ anh quay đầu lại được đâu
2019-03-19 01:28
Tác giả:
Hôm nay, trước khi bước vào thử thách nhỏ đầu tiên của ngưỡng cửa mới. Người em nghĩ đến nhiều nhất là anh - người đã từng luôn sát cánh, nhưng cũng là người biết rõ và nghi ngờ về khả năng của em nhất. Vô tình ngày hôm nay có một người hỏi em rằng, em với anh giờ ra sao? Những lời người đó nói là những điều suốt thời gian qua em đang cố nén lại. Giờ vô tình nó lại vỡ òa ra...
Em từng rất tin tưởng và tự hào về anh, em từng được phép dựa dẫm anh mỗi khi gặp chút khó khăn... Bởi thế lần đầu anh bước chân xa, em thấy mình như vừa bước hụt một bàn chân xuống hố sâu vậy. Yếu đuối với tay kéo anh lại, anh nhìn lại mà ánh mắt không còn tràn đầy tình thương mến ngày xưa nữa... Nhưng rồi chúng ta lại cùng nhau gắn bó. Em lại ngồi viết những trang nhật kí về anh.
Có người cười em rằng, sao em cứ tính toán mãi và tất bật một chuyện nhỏ như thế. Bởi đơn giản em hạnh phúc khi được làm thế! Được thấy anh cười, được thấy anh hãnh diện. Nhưng rồi vì một mâu thuẫn rất nhỏ vào ngày đặc biệt của em, chỉ đầy một ngày sau, anh quyết định “đổi” em lấy một thứ khác, mà đến tận bây giờ em vẫn không được biết về hình hài thứ đã được đánh đổi từ chính bản thân mình... Em đã từng tuyệt vọng mà nghĩ, sau này em sẽ không coi bất kì người lạ nào như người thân mà ân cần chăm sóc họ như đã từng với anh nữa.
Rồi ngày anh quyết định đánh đổi em, không hiểu anh sợ bản thân không thể kiên định hay vì lí do như anh đã cố tình để em thấy. Anh không chọn cách để tự mình đi đến cùng với lựa chọn của mình. Anh chọn cách để em tổn thương tự trọng tới mức phải từ bỏ. Em từng coi thường và khinh ghét anh lắm! Nhưng thật ra em vẫn là không thể gét bỏ anh. Em vẫn nhìn anh từ xa, vẫn sợ anh có ốm đau, vẫn sợ bên cạnh không có người chăm lo, không có người nhắc anh chăm thể thao, không có người nhắc anh không được uống nhiều nước ngọt, không có người thi thoảng nấu cho anh ăn những bữa thật nhiều những món anh thích... Thậm chí cả khi biết được rành rọt những tin nhắn ấy, những cuộc gọi ấy, những hình ảnh ấy... Có người bảo em rằng, họ không hiểu tại sao em có thể cam chịu như thế! Nhưng với em đó không được gọi là "cam chịu". Tha thứ là cách em dành cho anh cơ hội được sửa chữa. Nhưng người ta bảo: "Cơ hội là thứ hiếm khi xảy ra. Nên nếu có, phải bằng mọi cách chiếm đoạt!". Với anh sự tha thứ không được hiểu theo cách ấy!
Em giờ đối với anh là vậy, vẫn một lòng yêu thương, lo lắng hướng về, vẫn chẳng chịu mở lòng thân thiết với ai. Nhưng lại tuyệt nhiên không thể tha thứ . Một kẻ không còn đủ lòng vị tha, một kẻ đã trở về quá muộn. Đó là điều đáng tiếc nhất giữa hai chúng ta...
Người ấy nói với em, "hãy là người bao dung chứ đừng là người nhu nhược". Và em nhận ra, sự bao dung của em chỉ dừng lại ở đó, cách em mỉm cười và lo lắng cho anh. Em không có niềm tin để trở về bên anh - người đã đánh đổi em vài lần thì có chắc một ngày mai không như thế? Em không thể đứng mãi chờ anh phạm sai lầm rồi trở về bất cứ khi nào anh muốn. Cho dù hàn gắn đến đâu thì vết thương vẫn để lại sẹo.
Em cứ giả tạo gạt bỏ tổn thương để cùng anh bước qua khó khăn này. Nếu anh có thể đi qua, em có thể an tâm mà rời đi. Nhưng nếu may mắn không mỉm cười với anh, khi ấy em rời đi, anh sẽ ra sao? Bởi thế, có lẽ lúc này em nên đi! Vì trước sau em vẫn không thể ở lại. Không có anh, em biết sẽ khó khăn hơn rất nhiều lần. Em cũng thừa nhận rằng em sợ bản thân mình lại để anh tiếp tục được như hôm nay. Rồi em sẽ không thể rời xa anh. Nhưng lại không thể tha thứ. Và em sợ hãi anh sẽ lại tàn nhẫn với em thêm lẫn nữa. Đến lúc ấy, em còn đủ sức đứng lên?
Người ta bảo: "Có những mối quan hệ cũng giống như tấm kính, thà ngồi yên nhìn nó vỡ. còn hơn nhặt lại những mảnh vỡ để tự làm đau mình". Anh biết em đã yêu thương anh đến nhường nào, đã đau lòng vì anh ra sao không? Nhưng giờ em không còn chịu đau được nữa rồi. Nên lần này sai lầm của anh đã khiến anh mất em vĩnh viễn. Em cũng không cần lời hứa của anh nữa. Vì em cần hơn một người dám cùng em vượt quá bất đồng, xích mích để bên cạnh em.
© Hà Thúy Ngà – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.