Phát thanh xúc cảm của bạn !

Em chẳng thể nào chạy theo anh suốt cả thanh xuân

2018-11-22 01:28

Tác giả:


blogradio.vn - Em xin buông tay ở đây, anh nhé. Em không chỉ nợ bản thân một lời xin lỗi, em còn nợ cả thanh xuân. Em đã dự định sẽ điểm tô cho nó những sắc màu tươi tắn. Mà đâu ngờ, em vụng về chỉ làm cho bức tranh tuổi trẻ toàn là tông màu trầm buồn...

***


Em mệt rồi anh ạ...

Dành cả thanh xuân để chơi trò đuổi bắt tình yêu, trái tim em bắt đầu nấc lên từng tiếng rã rời. Ban đầu, em cứ nghĩ rằng, chỉ cần tình yêu đủ lớn, em sẽ có thể cố gắng bền bỉ đến cùng. Nhưng không anh ạ, em cũng chỉ là một cô gái bé nhỏ, em cũng biết mệt và đau.

Khi em thôi mở lời là lúc em muốn buông xuôi tất cả. Quên hết những tin nhắn, những nụ cười. Có lẽ em nên dừng lại để suy ngẫm và yêu thương chính mình nhiều hơn. Thanh xuân hữu hạn, sau những năm tháng thương người đến mức không còn quan tâm tới bất cứ điều gì khác, em chợt giật mình nhận ra người bấy lâu nay bị mình bỏ rơi, chính là bản thân.

Em đã từng coi thường sức khỏe bản thân bằng việc chạy dầm mưa để đi tìm anh trên những đường phố dài. Em bỏ ngoài tai hết thảy lời bàn tán không hay ho về anh và chỉ biết mỗi một điều rằng, em yêu anh. Bị anh khước từ, lạnh lùng, em đạp cái tôi xuống mà dai dẳng nhắn tin, chờ mong. Em đã làm bao nhiêu việc vì người khác như thế, nhưng chẳng nhận được bất cứ sự hồi đáp nào. Cái em nhận được hóa ra chỉ là ảo tưởng viển vông, để rồi bất lực mà cúi đầu rớt lệ.

Hóa ra yêu một người không yêu mình lại buồn bã và cô đơn như thế. Em chỉ có một mình và một mình, giống như trái đất nhỏ bé xoay quanh mặt trời chói chang. Mà xung quanh mặt trời kia, còn biết bao là hành tinh khác. Ừ thì em cứ mải miết hướng mắt về người, bất chấp tổn thương, bất chấp tất cả.

Nhưng đã đến lúc em nhận ra mình cần thay đổi. Vì chính em. Người xứng đáng nhận được tình yêu của em không phải là anh, mà là bản thân em.

Khi mà em biết yêu thương chính mình, tự khắc em cũng có được hạnh phúc. Duyên phận ra sao đã có trời cao an bài. Có cố gắng mấy thì hai đường thẳng song song mãi mãi không thể giao nhau tại một điểm. Biết đâu khi xinh đẹp và rạng ngời trở lại, em sẽ gặp được tình yêu đích thực của đời mình?


Vì thế, anh ơi, em mệt rồi anh ạ. Em xin buông tay ở đây, anh nhé. Em không chỉ nợ bản thân một lời xin lỗi, em còn nợ cả thanh xuân. Em đã dự định sẽ điểm tô cho nó những sắc màu tươi tắn. Mà đâu ngờ, em vụng về chỉ làm cho bức tranh tuổi trẻ toàn là tông màu trầm buồn...

Ai thì cũng có giới hạn của sức chịu đựng. Biết bản thân không gánh vác nổi mối lo âu nữa, xin hãy buông bỏ cho nhẹ lòng hơn. Dẫu em biết, quên anh là điều vô cùng khó khăn. Nhưng tiếp tục trò chơi đuổi bắt này, em còn mệt gấp ngàn lần.

Thì thôi, sau hôm nay, em sẽ trở thành một người con gái khác, cố gắng hoàn thiện từng ngày vì bản thân. Em chỉ có một thanh xuân và trước hết cần yêu thương chính mình thật nhiều.

© Vũ Như Mai – blogradio.vn

Bài dự thi cuộc thi viết Nợ thanh xuân một lời xin lỗi. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận, nhất nút "Bình chọn" ở chân bài viết và chia sẻ lên các mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi viết mời bạn xem tại đây.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những mảnh ký ức (Phần 7)

Những mảnh ký ức (Phần 7)

Mẹ cáu vì tôi bướng và ngang ngạnh nên cứ thế cầm cả cái chổi quật, tôi thì lỳ nhất định không xin. Cứ thế mẹ quật nát cả cái chổi, còn tôi bỏ ăn lên trốn trên gác thượng hờn dỗi và nức nở…

Những mảnh ký ức (Phần 6)

Những mảnh ký ức (Phần 6)

Tiếng bù lu bù loa láo loạn cả giấc trưa. Bà Bình sang từng nhà gọi, kết quả là băng đảng tan rã, tình cảm sứt mẻ, cả hôm sau đó chúng tôi phải ở trong nhà cấm không được đi đâu chơi. Tôi và con Nguyệt đáng nhẽ thoát, nhưng Thọ đen lại khai ra có cả tôi trong vụ đó nữa. Thật đáng buồn!

Những mảnh ký ức (Phần 5)

Những mảnh ký ức (Phần 5)

Chính vì bọn nhỏ trong xóm đông đúc thế, cùng với đám đàn anh vô cùng láu cá, nghịch ngợm, mà mùa hè nào đối với chúng tôi cũng đều là một khoảng thời gian tuyệt vời, đầy ắp những chuyến phiêu lưu đáng nhớ.

Em còn rất nhiều ngày hạnh phúc

Em còn rất nhiều ngày hạnh phúc

Em gật đầu, vậy là từ đó em thân với lũ trẻ đó nhiều hơn, và không hiểu sao em càng tin lời của dì em nói, em còn nhỏ lắm em sẽ còn có rất nhiều ngày hạnh phúc ở phía trước, rất nhiều ngày hạnh phúc đang chờ em.

Mừng Đảng quang vinh - mừng xuân đất nước

Mừng Đảng quang vinh - mừng xuân đất nước

Từ những nỗi đau mất mát, chúng ta đã đứng dậy, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Chính những khó khăn, thử thách đó lại càng làm cho mỗi người dân chúng ta thêm phần gắn kết, yêu thương và sẻ chia.

Những mảnh ký ức (Phần 4)

Những mảnh ký ức (Phần 4)

Một cách duy nhất để được ăn phở đó là “bị ốm”, phải được ốm, không ăn được gì thì sẽ được ăn phở. Thế là trưa nắng thay vì trông thóc, bọn tôi lăn ra phơi người để được ốm và cũng được ốm thật!

Bữa cơm gia đình

Bữa cơm gia đình

Câu hỏi ấy đặt ra với tất cả chúng ta chứ không phải riêng một bất kỳ ai. Xa nhà để phát triển bản thân, ở gần người thân gia đình nhưng vì mối quan hệ xã hội mà ta níu kéo giữ gìn rồi quên đi bữa cơm gia đình, có đáng hay không?

Tết xa quê

Tết xa quê

Nhớ cha nhớ mẹ mấy lần Mái tranh cũ rích lắm phần xác xơ Giao thừa pháo nổ hững hờ Bếp hồng nơi đó bơ vơ một mình

Những ngày giáp tết

Những ngày giáp tết

Người quê tôi, vốn hiền hòa, chấc phác trong cuộc sống đời thường, khi xuân về lại càng trở nên dịu dàng và thân thương đến lạ. Từ trẻ tới già lúc này với vẻ mặt thật hân hoan, nụ cười trên môi thì luôn tươi như hoa nở. Tay bắt, mặt mừng đón chào thăm hỏi khi thấy người đi xa mới về.

Lặng lẽ chiều xuân

Lặng lẽ chiều xuân

Chiều nay lặng lẽ bên thềm Ngàn hoa hé nở êm đềm tỏa hương Bếp chiều quyện khói hay sương Chút gì như vấn như vương lòng người.

back to top