Thanh xuân đó không kịp nói một lời tạm biệt
2018-11-19 01:25
Tác giả:
- Uống cùng chị một ly nhé.
Lần đầu tiên chị không cố ý cất giấu sợi buồn của mình ẩn nấp đằng sau nụ cười vô thức khiến lòng người mê đắm. Rất nhiều lời đồn đại về người con gái xinh đẹp và không chồng ấy, chỉ là tin nào cũng rất ly kỳ và tin nào cũng có vẻ rất thật. Thật như chính vẻ đẹp mặn mà khiến lòng người không thôi xao xuyến của chị. Như chính việc ngay cả Nhiên cũng không thôi được việc thỉnh thoảng lại liếc nhìn trộm chị một đôi lần vậy.
- Em có thích mưa không?
- Dạ?
- Trước đây chị không thích mưa? Không hiểu sao anh ấy lại rất thích mưa, thế rồi không biết tự lúc nào chị cũng thích mưa, thậm chí còn thích hơn cả anh ấy nữa.
- Anh ấy!
Trong men nồng lả lơi của cơn mưa chiều trộn lẫn với khói thuốc vẩn vương, có lẽ vì cơn mưa, có lẽ vì nhiệt độ ẩm thấp, có lẽ vì sợ người ngồi đó cô đơn, cũng có thể vì sự chông chênh giữa dòng đời mà ngay cả nó cũng cứ quẩn quanh mãi chẳng chịu tan biến.
- Ừ!
Tiếng mưa không ngừng chậm rãi rơi, chất lỏng trong tay cô xô đẩy vào nhau, lời của chị đều đều nhẹ tan vào trong mưa, cuốn theo dòng suy nghĩ của cô. Nhiên không giỏi uống rượu, trước đây có lần chạm tới chỉ mới vài ba ngụm là cô đã thấy trời đất quay cuồng rồi, từ sau lần đó Khoa cấm hẳn cô không được đụng đến. Sau này, cho dù chẳng còn ai cấm nữa nhưng tửu lượng của cô vẫn chưa khá lên chút nào.
Nhiên chưa từng nghĩ tới việc sẽ gặp lại anh, Nhiên cũng chưa từng chuẩn bị sẵn tinh thần để gặp lại anh. Một người đã từng thân thiết đến vậy, chỉ cần quay lưng đã thành người dưng. Một điều khó đến vậy mà cô cũng có thể làm được. Bạn bè trách cô quá tàn nhẫn, người quen trách cô quá lạnh lùng. Mọi người đều nói rồi cô sẽ phải hối hận, hối hận cả đời. Nhiên chưa từng nghĩ mình sẽ phải hối hận, đời người dài như thế sao chỉ vì một người đi cùng ta một đoạn đường ngắn mà phải hối hận cả đời. Cả đời còn có nhiều việc phải làm như vậy, sao có thể vì một người mà chậm bước, dừng chân.
Chờ đợi một người đã chẳng còn nữa, phải có bao nhiêu can đảm để có thể chờ, phải có bao nhiêu bi thương để mong đợi. Nhiên muốn trách móc biết bao nhiêu người con trai ấy của chị, cuộc đời dẫu có khó khăn bao nhiêu đi chăng nữa thì vẫn đáng sống biết nhường nào, sao lại chọn cách bỏ cuộc. Được sống vẫn là một niềm hạnh phúc mà biết bao nhiêu người ngoài kia phải vật lộn, phải chiến đấu, giành giật mỗi ngày. Chờ đợi một người đã chẳng còn nữa, bỏ mặc thanh xuân, bỏ mặc tuổi trẻ của mình như vậy liệu có đáng không?
Trên đời này không có gì là đáng hay không đáng, chỉ có nguyện lòng hay không mà thôi em ạ? Chị nguyện lòng yêu anh ấy, chị nguyện lòng sống vui vẻ thay cho cả phần anh ấy nữa.
Yêu một người đến bao nhiêu là đủ để nguyện lòng được như vậy, Nhiên không biết và có thể cũng chẳng bao giờ Nhiên có thể biết được. Nhiên chưa từng nghĩ trên đời này sẽ có người vì một người khác có thể bỏ rơi thanh xuân của mình. Con người ta, vốn dĩ ai chẳng ích kỷ, chẳng vun vén cho cuộc sống của riêng mình. Thanh xuân của mối người chỉ cần quay trước nghoảnh sau là đã vùn vụt trôi tuột khỏi tay, đời người ngắn ngủi hữu ý mà vô tình. Nhiên muốn hét lên chị điên rồi sao, sao có thể bỏ lỡ thanh xuân, sao có thể bỏ lỡ cuộc đời mình cho những điều đã chẳng còn hiện hữa nữa chứ.
Nhưng lời chưa kịp thốt ra đã nghẹn lại, phải, dù anh ấy của chị đã chẳng còn nữa, dù có lẽ đôi giây chông chênh giữa cuộc đời chị đã chẳng thể nào giấu nổi nỗi niềm của riêng mình. Nhưng thì sao chứ? Chị nguyện lòng ôm một đoạn hồi ức đó của hai người sống hết phần đời còn lại mà không hối tiếc.
Còn cô thì sao chứ? Cô có từng hối tiếc khi nhất quyết dứt áo ra đi không? Nhiên đã từng nghĩ, khi đã quay lưng là hết, khi đã hạ quyết tâm là sẽ không còn vương vấn. Nhiên đã luôn nghĩ rằng bản thân mình là người mạnh mẽ, chỉ cần bước về phía trước là sẽ không một lần ngoái đầu, nhất định sẽ không hối hận. Cuộc đời này dù sao cũng dài như thế nhất định không thể chỉ gặp một người duy nhất.
Nhưng Nhiên đã không biết, không biết gặp một người đó chính là định mệnh. Nhiên đã không biết, hóa ra vì bản thân quá yếu mềm nên mới luôn phải cố gắng mạnh mẽ. Nhiên đã không biết vì quá sợ bị thương tổn nên đã chẳng thể nói với anh một câu “tạm biệt”. Nhiên đã không biết, không biết cho đến khi nỗi nhớ anh quay quắt bóp nghẹt trái tim cô, xâm chiếm từng hơi thở của cô, khuấy đảo đại não của cô.
Những người sau anh, người thương cô có, người hiểu cô có nhưng chưa từng có ai nguyện cùng cô dầm mình dưới cơn mưa. Hóa ra, sau những chông chênh giữa dòng đời xuôi ngược, điều cô cần chỉ là một người cùng mình chân trần thỏa thích dưới cơn mưa. Nếu trước đây ai kể cho cô nghe điều đó thì chắc hẳn cô đã xòe tay ra và thốt lên “hoang đường”.
- Nếu được lựa chọn lại chị có yêu anh ấy từ đầu không?
Chất lỏng trong ly chị sóng sánh bám trên thành ly trước khi tuột xuống đáy, nụ cười của chị vẫn đẹp vậy mà Nhiên nghe thấy sao nao lòng, nghe thấy sao xa xăm.
- Nếu được lựa chọn, chị sẽ yêu anh ấy nhiều hơn. Chị sẽ bớt bận rộn để ở bên anh ấy nhiều hơn và chị sẽ không phải lo sợ việc ai yêu ai nhiều hơn mà sợ thiệt thòi để nói cho anh ấy biết rằng chị yêu anh ấy rất rất nhiều.
Chỉ là trên đời này chẳng còn cơ hội để chị có thể đặt giả định nữa, thực sự chẳng còn cơ hội nữa.
Tuổi trẻ nồng nhiệt, thanh xuân điên cuồng. Điên cuồng học tập, điên cuồng từng bước dấn thân vào đời, điên cuồng tức giận, điên cuồng rơi nước mắt, điên cuồng cháy hết mình nhưng lại chẳng dám hết lòng yêu một người, chẳng đủ dũng cảm để níu giữ bước chân một người, chẳng đủ lạnh lùng để quên một người, chẳng đủ tàn nhẫn để yêu thêm một người. Hóa ra, cô mới chính là người điên.
Có ai đó đã từng nói rằng, những người yêu nhau rồi cuối cùng cũng sẽ lại về bên nhau thôi, định mệnh vốn đã sắp đặt như vậy, muốn tránh cũng không thể. Nhưng cô không tin vào định mệnh, cuộc đời cô là một chuỗi những nỗ lực không mệt mỏi, của những cố gắng không ngừng nghỉ. Định mệnh của cô chỉ cho phép cô thẳng lưng hướng về phía trước mà bước, yêu thì sao, gặp lại thì sao, cuối cùng vẫn chẳng thể ở bên nhau, cuối cùng lại đau thêm một lần nữa. Giây phút gặp lại anh, cô những tưởng 5 năm chia xa chỉ mới là hôm qua, cô những tưởng như hai người chỉ mới dỗi hờn nhau ngày hôm qua cho đến khi anh chìa tay ra:
- Đã lâu không gặp.
Hóa ra, người cũ gặp nhau sẽ bắt đầu từ câu “đã lâu không gặp”, là “đã lâu không gặp”. Đã lâu rồi, anh không còn là anh của ngày hôm qua, cô cũng không còn là cô của ngày hôm qua nữa. Tất cả đã là “đã lâu” rồi.
Vẫn đôi mắt ấy nhưng thâm trầm hơn, kín đáo ẩn giấu mọi suy tư ẩn vào trong. Vẫn là đôi bàn tay hao gầy ấy nhưng rất chừng mực chẳng còn là bàn tay ngoan cố luôn tìm đến bàn tay cô bất cứ lúc nào. Vẫn là chàng trai ân cần nhớ, cô thích trà hoa hồng mật ong dịu nhẹ chỉ là anh không biết cà phê với cô bây giờ được ưu tiên hơn nhiều.
Giây phút anh quay lưng, cô muốn chạy theo anh nắm chặt đôi bàn tay hao gầy ấy, cô muốn được ôm chặt bờ vai ấy, muốn nói "mình về với nhau đi anh". Trong giây phút đó, cô ao ước gì cô và anh vẫn còn là những cô bé cậu bé năm xưa ấy có thể đường đường chính chính mà thích một người, có thể kiên kiên trì trì hết lòng chân thành mà yêu một người không đắn đo, không lo sợ.
Nếu được lựa chọn lại cô có thay đổi quyết định của mình không?
Có lẽ vẫn là không. Dù có hối hận, dù có nuối tiếc nhưng dòng đời vẫn chảy. Đoạn đường đó cả hai đều đã đi qua, thực sự đã đi qua. Cả hai đều đã biết cách cất giấu những suy tư trong lòng không vội vã bày tỏ với đối phương. Cả hai đều đã đi qua những đau thương để đi đến con đường ngày hôm nay. Cô biết rõ, cả hai đều đã là người trưởng thành. Đã trưởng thành rồi chẳng ai còn dám điên cuồng không màng đến kết quả nữa. Vì đã trưởng thành rồi nên thực sự quay lưng là lạc mất nhau. Lac nhau đến muôn đời.
Thanh xuân đó không kịp nói một lời tạm biệt.
© Lương Hồ - blogradio.vn
Bài dự thi cuộc thi viết Nợ thanh xuân một lời xin lỗi. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận, nhất nút "Bình chọn" ở chân bài viết và chia sẻ lên các mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi viết mời bạn xem tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Mười sáu - Ba sáu tuổi
Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?