Em buông tay anh nhé!
2016-02-17 01:00
Tác giả:
Hương Giang
Cơn gió mùa đi lạc cũng tìm về được đúng địa chỉ, nó mang theo mưa và giá lạnh bao phủ khắp mọi nẻo đường quen. Em xoay xoay ly café nguội ngắt theo nhịp tích tắc của từng chiếc kim đồng hồ. Hồi chuông cuối cùng của ngày đã điểm, mọi phép thuật nhiệm màu đều biết mất, nàng lọ lem trở về với hiện thực cùng bộ quần áo rách rưới, lem luốc. Còn em cũng trở về với sự yếu đuối của chính mình, bao nhiêu sự cố gắng gồng mình lên mạnh mẽ tan biết hết theo những tia sáng cuối ngày. Chỉ còn mình em với em - tự mình đối diện với nỗi cô đơn.
Yêu nhau nhưng sao em lại thấy cô đơn trong chính cuộc tình của đôi mình. Em như một thứ tình yêu để dành anh giữ riêng cho mình. Khi những cuộc vui đã tàn, những yêu thương đã cũ, anh tìm về bên em như một điều an ủi. Em như một bến đỗ bình yên nào đó trong dòng đời tấp nập xô bồ ngoài kia, mỗi lần anh quay đầu lại đều thấy em đợi anh ở đó.
Tình yêu, ai yêu được chỉ bằng nửa tim. Nó cũng chẳng phải toán học để rạch ròi đúng sai, tình yêu là thế giới của cảm xúc, yêu đôi khi chỉ vì yêu. Có bao giờ anh dừng đủ lâu nhìn vào mắt em, để biết em đang nghĩ gì hay chỉ là những phút yêu đương chớp nhoáng. Có bao giờ anh hiểu được ánh mắt yêu thương em dành cho anh còn chứa cả muôn vàn nỗi thất vọng. Thử nhìn vào mắt em một lần đi anh sẽ biết nỗi thất vọng có màu gì.
Em lẻ loi ở đây tự ru mình tự vỗ về là mình vẫn ổn. Còn anh đang ngập chìm trong một cuộc vui nào khác, nói cười vui vẻ trong một thế giới em chẳng thể nào thuộc về. Hai mảnh trái dấu thì hút nhau, nhưng vì là trái dấu nên làm sao tránh khỏi những xung khắc. Người mình yêu nhất nhưng cũng là người làm mình tổn thương nhiều nhất.
Em ước ao được khoác lên mình chiếc áo cưới trắng tinh khôi, ao ước được hạnh phúc trong lễ vu quy, được nắm tay anh bước vào lễ đường.

Em nào đâu dám ước mơ gì lớn lao, thứ em cần chỉ là những điều vô cùng giản đơn: một chiếc váy trắng tinh khôi, một lễ cưới được đủ đầy lời chúc phúc, ngôi nhà nhỏ với tình yêu hai đứa mình.
Tháng năm qua đi ào ào như thác lũ, những điều mong ước đơn giản ấy của em đã trở thành quá phức tạp trong dòng xoáy cuộc đời hối hả này. Em chỉ mong tình mình như dòng suối hiền hòa mặc cho bèo dạt mây trôi cứ êm đềm cùng nhau chảy về cội. Còn anh lại muốn như những con sóng mạnh mẽ ngoài kia lớp cuộn lớp, ào ạt mà đổ về biển lớn. Ai rồi cũng khác và tình yêu chẳng thể nào vẹn nguyên như lúc ban đầu.
Sau những mệt ngoài mà tình yêu anh để lại, em muốn buông tay anh ạ. Buông tay không phải vì hết yêu mà vì không đủ dũng cảm để nắm được nữa.
“Em buông tay anh nhé! Hạnh phúc đó xin hãy xóa hết đi”.
Xin hãy thả trôi những kí ức yêu thương ngọt ngào ấy theo cơn gió ngoài kia. Nơi thời gian ngừng lại để kí ức đóng băng ở những khoảnh khắc đẹp nhất của tình yêu đôi mình, để khi nhìn lại vẫn dành cho nhau một nụ cười trân trọng nhất.
Em phải bước tiếp rồi!
© Hương Giang – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.
Sống khi còn có thể
Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.
Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ
Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.
Thằng Gạo
Từ nhỏ tôi vốn kiêu ngạo, quen được nuông chiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, dù có ghét Gạo đến thế nào, trong thâm tâm tôi vẫn thấy vui khi nghĩ đến việc có thêm một đứa em trai ngoan ngoãn, dễ bảo như nó.
Lời nguyện ước ngày xưa
Không biết anh còn giữ chiếc khăn đó không, nhưng cô biết anh không thể nào quên hai chiếc nhẫn lá dừa và quên đi lời nguyện ước, vì chính anh đã tự xếp nhẫn cũng chính anh nói lên lời nguyện ước chứ không phải cô. Rồi niềm tin đó đã nằm mãi trong tim cô vĩnh hằng theo ngày tháng, mà cũng chính anh đã làm tan vỡ đi rồi, và còn để lại trong cô một niềm đau khôn nguôi.












