Phát thanh xúc cảm của bạn !

Bao lâu rồi bạn không về nhà?

2016-07-22 01:27

Tác giả:


blogradio.vn - Không về không phải là không nhớ, chỉ là có nỗi nhớ phải tạm cất đi nhường chỗ cho nỗi lo cơm áo gạo tiền thường nhật. Nỗi nhớ ấy được gói ghém thật chặt rồi nhét sâu vào một góc tim. Để rồi giữa những bộn bề thường nhật vẫn len lén mở nó ra để biết rằng mình vẫn có một nơi đợi để về.

***

Con nắng cuối ngày đã tắt, thành phố bắt đầu lên đèn nhưng vẫn không mất đi vẻ nhộn nhịp vốn có. Ai ai cũng hối hả vội vàng hơn cho kịp bữa cơm chiều. Những ngọn đèn cao áp chiếu rọi cả một vùng bóng tối, những dáng người đổ xuống loang lổ cả con đường dài mà thấy lòng mình thêm phần hoang hoải, chơi vơi và đơn độc. Ở thành phố xa lạ này thèm lắm một bữa cơm chiều cả nhà quây quần đủ đầy. Có những ngày nỗi nhớ ấy quay quắt đến độ chỉ cần ai nhắc đến chữ "nhà" thôi cũng đủ làm lòng mình rưng rưng, khóe mắt cay cay. Nỗi nhớ của một kẻ đã lâu rồi không thể về nhà.

Có những khoảng thời gian chẳng thể nào đếm nổi bao nhiêu tháng ngày rồi mình chưa về nhà. Không về không phải là không nhớ, chỉ là có nỗi nhớ phải tạm cất đi nhường chỗ cho nỗi lo cơm áo gạo tiền thường nhật. Nỗi nhớ ấy được gói ghém thật chặt rồi nhét sâu vào một góc tim. Để rồi giữa những bộn bề thường nhật vẫn len lén mở nó ra để biết rằng mình vẫn có một nơi đợi để về. Chỉ là những ước mơ còn dang dở níu bước chân về, dòng đời thì xiết, bàn tay thì nhỏ chẳng thể nào ôm hết thảy được tất cả mọi thứ, chẳng thể nào vẹn toàn được đôi đường.

Có những ngày gọi một cuộc điện thoại thôi cũng cần nhiều hơn cả sự dũng cảm. Giọng nói cứng rắn của cha nhưng vẫn phảng phất chút gì đó xót xa nhắc con yên tâm học hành. Tiếng nấc nhẹ của mẹ, giọng lạc đi đôi chút vì kìm nén cảm xúc. Tất cả những điều ấy khiến nỗi nhớ thêm phần da diết.

Bao lâu rồi bạn không về nhà?

Có những ngày sợ mình với những rộn rã nơi phố thị này mà quên mất đi con đường về nhà xa xôi. Con đường với những đồi sim tím của những ngày hè oi ả, trốn ngủ trưa rủ nhau trốn tìm giữa đồi sim tím ngắt ấy. Quả sim chín có vị bùi, ngọt lợ và thơm thơm. Cả lũ rủ nhau đi hái sim để bán lấy chút tiền mua cuốn vở, cây bút cho mẹ cha đỡ nhọc nhằn đôi chút. Cả vùng trời thơ ấu là một màu tím biêng biếc của những đồi hoa ấy tuy có chút nhọc nhằn nhưng ấm áp và hạnh phúc. Con đường với dòng sông bên lở bên bồi lững lờ trôi qua những ngày khốn khó. Những đêm trăng sáng vằng vặc của những ngày thu mát mẻ, theo chân nội đi bắt cá đêm, thả mình theo từng câu chuyện mà nội kể về chú Cuội, chị Hằng, về Sọ Dừa, Thạch Sanh, về người tốt kẻ xấu, về cường hào ác bá, về ước mơ và hy vọng… Con đường thân thương ấy đã in sâu trong trái tim của những đứa con xa nhà như tôi mãi mãi không thể nào xóa nhòa

Người ta cứ nghĩ rằng nhà vẫn luôn bất di bất dịch, người thân vẫn ở đó, dù có đi tới góc bể chân trời đến lúc mỏi gối chùn chân thì lại có thể quay về. Đi thật xa là để trở về nhà. Thế nhưng thời gian lại là kẻ vô tình pha sương nên mái tóc mẹ, điểm thêm những nếp đồi mồi trên khuôn mặt cha. Chẳng có ô cửa nào có thể ngăn được bước chân của dòng chảy thời gian. Vì “trăm năm là hữu hạn”, 60 năm cuộc đời có là bao, chằng cần sống lâu chỉ cần sống “sâu”. Hãy để trái tim dẫn lối cho cuộc hành trình này, tuy xa thật xa mà gần cũng thật gần: Hành trình trở về nhà- cội nguồn của yêu thương.

© Hương Giang – blogradio.vn

Bài dự thi cuộc thi viết "ĐỂ YÊU THƯƠNG DẪN LỐI". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn nhấn vào nút "Bình chọn" dưới chân bài viết, để lại bình luận tâm đắc và chia sẻ lên mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn xem tại đây.

Có thể bạn quan tâm: Thèm lắm một bữa cơm nhà






Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mười sáu - Ba sáu tuổi

Mười sáu - Ba sáu tuổi

Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.

Hành trình đi đến tự do

Hành trình đi đến tự do

“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.

Hãy trao yêu thương khi còn có thể

Hãy trao yêu thương khi còn có thể

Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.

3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa

3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa

Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.

Lá thư gửi đến thiên đường

Lá thư gửi đến thiên đường

Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.

Đắng cay

Đắng cay

Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.

Đơn phương yêu một người

Đơn phương yêu một người

Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?

back to top