Duyên phận mình chỉ đến vậy sao em? (Vlog Radio)
2018-05-15 09:17
Tác giả: Giọng đọc: Tuấn Anh
Trên đời này, có một thứ không thể cưỡng cầu, đó là duyên phận. Yêu đến mấy, thương đến mấy, nhưng kém duyên vô phận, cũng đành ngậm ngùi chấp nhận để người rời xa. Có khi, sự chia biệt ấy càng ngang trái hơn, khi người âm kẻ dương, hai người hai thế giới, chẳng thể nào thấy nhau, chẳng thể nào gặp lại.
Hôm nay, Blog Radio xin được chia sẻ cùng các bạn lá thư được gửi về từ bạn thính giả Xuân Tuấn dành tặng cho người bạn gái của mình.
Gửi em, người con gái anh thương!
Hôm nay trong một ngày mưa gió, ngồi một mình anh lại nhớ đến em, một cô gái Hà thành đúng điệu, rất dịu dàng trầm lặng nhưng lại pha chút cá tính. Người đã cho anh cảm giác thân quen ngay từ lần đầu gặp gỡ. Em, cô gái bán hàng, cho anh mỗi lần đi qua phố luôn bắt gặp một khuôn mặt thân thương, một ánh mắt hơi buồn nhưng có nụ cười rạng rỡ khiến anh không thể nào quên được. Nó giống như một cái duyên định sẵn cho chúng ta quen nhau. Anh thường nói với em, cái duyên gặp gỡ ấy thật đáng trân quý. Em chỉ mỉm cười thay cho câu trả lời, với kiểu thờ ơ khiến anh ngại ngùng.
Mỗi lần nhớ đến Hà Nội, anh lại không quên nhắn một vài tin hỏi thăm, trò chuyện cùng em. Ban đầu, em tỏ vẻ lạnh lùng với những câu trả lời nhạt nhẽo. Rồi thời gian cứ trôi dần, em cũng dịu dàng hơn trước, dễ gần hơn. Chúng ta cũng đã có cảm giác yêu thương mà không thể nói ra. Đã có nhiều lần gặp gỡ, rồi hẹn hò, cùng nhau đi dạo trên từng con phố thân quen trong tiếng cười thoả thích. Em bảo, ngày mai ra sao ta chẳng quan tâm, chỉ cần hôm nay mình vui là được. Giọng nói ấm áp xen lẫn vẻ kiêu kỳ khó hiểu của cô gái miền Bắc khiến anh vừa ấn tượng vừa lo ngại bởi tính cách nhút nhát của mình.
Thỉnh thoảng có dịp ra ngoài đó, anh lại rủ em đi chơi, mà thực ra là em dẫn anh đi dạo phố, đưa anh đi ngắm cảnh, thưởng thức những món ăn vặt ở quán cóc vỉa hè, cafe phố cổ giữa những ngày đông xuân. Cùng cười nói vui đùa về cuộc sống và con người, rồi kể về quá khứ, hiện tại, tương lai, chia sẻ đời riêng của mình cho nhau nghe. Tuy có khoảng cách xa nhưng hai người lại rất gần gũi. Khung cảnh đó tạo nên khoảnh khắc ấn tượng mỗi khi nhớ về nhau.
Anh mến em, vì em là cô gái đặc biệt rất khó diễn tả thành lời. Còn em mến anh, ngưỡng mộ anh khi nghe bố em bảo nhìn dung mạo, dáng vóc anh là kẻ hiền lành, tài giỏi và có chí hướng.
Lần đầu tiên anh được ôm em, cảm nhận mùi hương thơm trên mai tóc ấy mà đằng sau đó anh lo lắng sẽ mất em thật sự. Và ngày ấy cũng đến, em mãi mãi rời xa không một lời từ biệt. Lần cuối cùng trò chuyện, em chỉ nhắn tin cho anh được vài câu rồi biến mất. Anh cứ tưởng em đã quay lưng lại với anh như mối tình đầu dang dở. Nào ngờ, trước tết Đoan Ngọ một ngày, lúc anh nhớ em quá, cầm máy lên muốn hỏi thăm em thì nhận được tin trả lời hoảng hốt.
Anh không kìm nén được cảm xúc, trong lòng như dao cắt. Đó là nỗi đau thương thứ hai trong cuộc đời mà anh phải trải qua. Khi trấn tĩnh, anh nén lòng quyết định từ bỏ hết mọi thứ anh có ở Hà Nội và trở về quê lập nghiệp. Nơi đó không tiếp nhận thành quả và công sức mà bao thời gian qua anh cố gắng, không phải nơi để anh gửi gắm sự nghiệp.
Ngày tháng cứ trôi đi như dòng nước, anh không thể nào quên được em. Có lẽ vì lý do đó mà anh chưa muốn tiếp tục với người con gái khác, muốn lẩn tránh tất cả. Và cũng là để làm trọn nghĩa với người con gái anh thương, người hiểu anh như bạn tri kỷ.
Đắp chiếc khăn tang phủ mộ tình
Ta về gói lại một niềm tin
Chờ đêm buông xuống đem làm gối
Ngấn lên buồn vui chỉ một mình
Tình trót xa đưa tận cuối trời
Còn đây nửa mảnh nhớ chơi vơi
Vần thơ ngày ấy còn in đậm
Mà cõi lòng như đã mất rồi
Nửa thấy bâng khuâng nửa hững hờ
Nửa hồn như thật nửa như mơ
Nửa treo đỉnh nhớ hồn trăng vỡ
Một nửa buồn tênh với nửa chờ
Có lẽ chỉ là một giấc mơ
Với người ta đó mối tình thơ
Vui thôi một chút rồi quên lãng
Đành để cho ai mãi ngóng chờ
Thôi thế cùng đành phải thế thôi
Xem như ngõ rẽ chốn rong chơi
Ta về nhặt lại vần thơ cũ
Trau chuốt từ đây giấc mộng đời
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Gặp mặt để rồi xa thân quen để rồi lạ
"Lời hứa thanh xuân vốn dĩ là bi kịch. Ước hẹn thời niên thiếu chính là bi thương. Vĩnh viễn dành cả thời gian trưởng thành cũng không thực hiện được".
Chắc chắn đi qua nỗi đau sẽ là những ngày hạnh phúc (Cafe Vlog)
Đêm dài đến mấy rồi ắt hẳn cũng tới lúc bình minh rực sáng, cuộc đời đi qua những nỗi đau rồi cũng sẽ có những ngày hạnh phúc, chỉ cần chúng ta luôn sống hướng về tương lai và những điều tốt đẹp.
Hóa ra người thứ ba yêu đến mấy cũng là người đến sau (Vlog Radio)
Chắc hẳn trong số chúng ta chẳng ai muốn khoác lên mình lớp áo mang tên người thứ ba. Nhưng đôi khi trong cuộc chiến với trái tim lý trí lại chẳng thể dành phần hơn. Yêu đấy, hi vọng đấy rồi lại đau đấy, thất vọng và hận đấy.
Vội vã trưởng thành vội vã cô đơn (Vlog Radio)
Đàn ông có tuổi trẻ thì phụ nữ cũng có thanh xuân. Thanh xuân của phụ nữ là quãng thời gian tươi đẹp nhất, đẹp đẽ nhất, sáng chói nhất của một đời con gái, thì tuổi trẻ của đàn ông toàn những câu trả lời chưa chắc chắn, nhiều dang dở, lắm gập ghềnh.
Dành cả thanh xuân để yêu một người (Vlog Radio)
Mọi thứ đã kết thúc như chưa bắt đầu. Mỗi người đi một hướng. Có lẽ, sau này khi chúng ta gặp lại, chúng ta sẽ có mọi thứ nhưng vĩnh viễn chẳng bao giờ có nhau.
Yêu đơn phương một người đơn phương (Vlog Radio)
Tôi đã từng đọc đâu đó câu nói: "Cảm giác đau lòng nhất là yêu đơn phương một người đơn phương", và hóa ra tôi lại đang mắc kẹt trong chính cái vòng luẩn quẩn ấy.
Thế giới hơn 7 tỷ người sao ta vẫn thấy cô đơn (Vlog Radio)
Nhiều khi thèm cảm giác được yêu một người. Thèm một bờ vai an toàn chắc chắn ở cạnh bên, một nụ cười để dành cho những ngày mưa không còn khiến lòng tái tê đầy trống vắng để biết ngoài kia cuộc đời bộn bề nhưng nơi ấy vẫn dành riêng cho mình một khoảng trời bình yên.
Xa nhau rồi liệu còn ai thương nhớ (Cafe Vlog)
Người ta thường nói trong tình yêu, ai bỏ ra nhiều tình cảm hơn sẽ là người thua thiệt, tôi mỉm cười chẳng cho là đúng. Vì khi yêu ai cũng đã trao đi những cảm xúc nơi đầu tim tinh khôi và nồng nhiệt nhất, vậy lúc rời đi đừng đem theo những ưu phiền, hãy để nụ cười hong khô giọt nước mắt; ai thắng ai thua đâu còn quan trọng, chuyện tùy duyên, thôi thì mặc mây trời...
Duyên phận thế nào đã có trời cao an bài (Vlog Radio)
Những lúc yếu lòng nhất, em thường để mặc mình vẫy vùng trong quá khứ mà chẳng còn cố gắng tìm cách thoát ra. Chúng ta của sau này rồi sẽ hạnh phúc và an yên cả mà thôi, dẫu rằng là chẳng cùng nhau. Duyên phận như thế nào đã có trời cao an bài, sau những ngày mưa gió bủa vây thì cũng sẽ có những ngày nắng ấm, em vốn dĩ có thể lấy lại tinh thần rất nhanh nên mọi cảm xúc tiêu cực đều đi qua và bầu trời lại trong vắt, xinh đẹp.
Tết này con lại nợ mẹ một chàng rể (Cafe Vlog)
Những ngày cuối năm, không biết sao nghe tiếng gió cũng vội vàng, gấp rút, chẳng mấy nữa mà Tết cũng sẽ về, con lại bộn bề trong đống câu hỏi của họ hàng mà con biết mỗi lần như thế con biết tim mẹ lại buồn, mẹ thương con gái mẹ vẫn chưa yên bề gia thất. Và con, con lại nợ mẹ một chàng rể mà năm trước con hứa sẽ tìm cho mẹ.