Đừng cậy mình còn trẻ, thời gian chẳng chờ ai
2020-10-02 01:26
Tác giả:
hồ huyền nga
blogradio.vn - Cô gái năm 17 là tôi, bây giờ đã biết nâng niu những điều cần quý trọng, cũng đã biết yêu thương, giận hờn, cũng sợ hãi, đau buồn. Thời gian trôi qua nhanh như tia nắng rơi, một đi không thể lấy lại. Những gì đã trôi qua nay đã trở thành quá khứ, phải sống cho hiện tại và tương lai, trân trọng những gì mình đang có.
***
Nhà văn Bob Johnsin đã lựa chọn bài thơ nổi tiếng “Thời gian là…” của Henry van Dyke như một cách nhắc nhở, khơi gợi trong trái tim người đọc những chiêm nghiệm về thời gian.
“Thời gian
Quá chậm đối với những người chờ đợi
Quá nhanh cho những người sợ hãi
Quá lâu cho những người đau buồn
Quá ngắn cho những người đang vui mừng
Nhưng với những người yêu
Thời gian thì không”.
Thời gian dù muốn hay không thời gian vẫn cứ thế chậm rãi trôi, cuốn theo dòng chảy ấy biết bao sự đổi thay.
Tôi vẫn luôn tâm niệm với bản thân “Thời gian là món quà vô giá mà cuộc sống dành tặng cho con người. Thời gian cho ta cơ hội được làm lại, là liều thuốc xoa dịu những tổn thương trong quá khứ để sống cho hiện tại”.
Ở mỗi độ tuổi trong đời với những sự đổi thay rõ rệt trong suy nghĩ về cảm quan cuộc sống, mỗi chúng ta lại có những cách định nghĩa khác nhau về thời gian.
Nếu với những thanh niên đang ở độ tuổi đôi mươi thì giờ là cơ hội để phát triển, với những người già, thời gian đồng nghĩa với nỗi sợ hãi về sự chia cắt, và những ai đang đến gần thì ở tuổi 17 thì thời gian lại mang màu sắc khác.
Tuổi 17 với tôi là thanh xuân tươi đẹp nhất trong suốt quãng đời đi học của chính mình, độ tuổi đã đủ thông minh để biết bản thân cần gì và trải nghiệm nhiều cảm xúc thú vị.
Thời gian là phép thử của bản lĩnh và khả năng chinh phục đam mê. Tuổi 17 tôi đứng giữa những ngã rẽ quan trọng của cuộc đời mình. Bắt buộc giữa ngã ba đường ấy tôi phải chọn đúng để trưởng thành hơn, chín chắn hơn.
Thời gian cho tôi cơ hội suy nghĩ về tương lai, tạo điều kiện để tôi thực hiện giấc mơ thuở bé là được sống hết mình với văn chương.
Cô gái năm 17 tuổi đã vững vàng hơn nhiều so với chính mình trong quá khứ, biết trân trọng và yêu thương những gì tốt đẹp xung quanh mình. Đã nhiều lần tôi do dự “Mình có nên tiếp tục con đường chông gai nhưng vinh quang quang phía trước hay chấp nhận thành công bằng cách của bao người?”. Và rồi thời gian chẳng làm tôi thất vọng.
Nếu được hỏi “Đã bao giờ tôi hối hận về sự lựa chọn của mình chưa?” Thì tôi sẽ nói với niềm cảm kích lớn lao “Tôi đã chọn đúng đường”.
Tuổi 17 chênh vênh lắm. Cảm xúc và tâm trạng giống như con lắc không lúc nào ngơi nghỉ.
Tuổi 17 với tôi, trưởng thành lên nhiều nhưng cũng lắm nỗi buồn, không ít lần nước mắt rơi. Bên cạnh những niềm vui ngọt ngào như que kem ngon vẫn ăn thời thơ ấu, tuổi 17 còn là những bài học đắt quá khiến bản thân tỉnh ngộ.
Thời gian khi ấy với tôi là những tiếc nuối, hối hận về bản thân vì đánh mất nhiều điều quý giá. Mỗi ngày trôi qua là cơ hội được cạnh bên cha mẹ, gia đình ít đi. Mỗi ngày trôi qua là mỗi khoảnh khắc tôi nhận ra không gì là mãi mãi. Liệu có ai dám chắc, ngày mai sẽ giống như ngày hôm nay, đôi khi chỉ sau một giấc mơ, một cái chớp mắt thôi, mọi thứ thay đổi đến ngỡ ngàng.
Thời gian là dịp để các chàng trai cô gái tuổi 17 nhìn nhận vấn đề một cách rõ ràng, sâu sắc hơn, biết trân trọng những điều mình đang có. Học cách yêu thương, trao đi tình yêu để đem về hơi ấm.
Tuổi 17, cái tuổi nửa trẻ con nửa người lớn, đáng nhớ mà cũng đáng quên, thời gian là người bạn song hành cùng ta trong hành trình yêu thương của mỗi người.
Đứng trước bước ngoặt lớn của đời người là tuổi 18, thời gian giúp tôi nhận biết được tình yêu, hướng đi trong tương lai để quyết tâm cố gắng nhưng cũng lấy đi nét hồn nhiên, ngây ngô vụng dại thuở nào để chuẩn bị cho cuộc săn tìm đích đến.
Có lẽ những dòng viết trên chỉ là đôi dòng tâm trạng của riêng tôi về thời gian ở tuổi 17. Với mỗi người khác nhau, lại có những cách cảm nhận không trùng khớp. Nhưng tôi tin thời gian trôi qua kẽ tay như dòng nước, những nỗ lực níu kéo hay mong muốn thời gian ngừng trôi là không thể. Song ai cũng có thể là cho tháng năm thanh xuân thêm rực rỡ khi biết quý trọng thời gian.
Nếu đứng im chờ đợi, thời gian là hoài phí. Nếu sợ hãi, bỏ cuộc, thời gian sẽ vùn vụt bay và nếu mải mê theo những cảm xúc nhất thời, chúng ta đã đánh mất một cơ hội được đổi thay để sống tốt hơn.
Tuổi 17 chúng ta còn trẻ lắm, ngại ngần chi mà không hết mình.
Bên cạnh những nỗ lực hết mình của con người để góp thêm ý nghĩa cho thời gian, vẫn còn những người mơ hồ về món quà mà Thượng đế ban tặng. Những sự trì hoãn, những cái chậc lưỡi, tự lừa dối bản thân rằng mình còn nhiều cơ hội sẽ chỉ đem đến những lựa chọn sai lầm.
Một ngày có hai mươi tư tiếng cho tất cả, vậy tại sao có những người đã thành công nhưng có người vẫn cứ mãi dậm chân tại chỗ? Lời giải đáp thuộc về cách sử dụng quỹ thời gian của mỗi người.
Cô gái năm 17 là tôi, bây giờ đã biết nâng niu những điều cần quý trọng, cũng đã biết yêu thương, giận hờn, cũng sợ hãi, đau buồn. Thời gian trôi qua nhanh như tia nắng rơi, một đi không thể lấy lại. Những gì đã trôi qua nay đã trở thành quá khứ, phải sống cho hiện tại và tương lai, trân trọng những gì mình đang có.
Có thể mai này khi đọc lại, tôi sẽ mỉm cười thật tươi, tự hào về bản thân hôm nay đã biết yêu, yêu con người, yêu cuộc sống để thời gian trôi qua không một giây hoài phí. Hết mình như những người theo đuổi ánh sáng, tôi đã thực sự sống cùng đam mê. Và tôi tin vào những điều tốt đẹp khi mình nỗ lực.
© hồ huyền nga - blogradio.vn
Xem thêm: Có nỗi nhớ nào rơi qua kẽ tay?
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.






