Đời người con gái, phải chăng cũng như loài hoa hồng?
2021-02-18 01:27
Tác giả:
Kaya
blogradio.vn - Nếu ngày ấy tôi vẫn giữ gốc hồng lại, tiếp tục kiên nhẫn chăm sóc, tiếp tục hi vọng thì mùa xuân năm nay liệu tôi có được một nụ hoa mới không?
***
Tôi cũng đã từng trồng hoa, nhưng chỉ được nụ mà không thể nở thành bông
Tôi vẫn nhớ cảm giác vui sướng khi nhìn thấy chiếc mầm đầu tiên nhú ra trên thân gỗ. Tôi đã loay hoay trên sân thượng cả tiếng đồng hồ để ngắm nghía, chụp ảnh chiếc mầm xanh non đó. Mỗi ngày việc đầu tiên sau khi thức dậy của tôi là tưới cây và săm soi những chiếc mầm như một bà mẹ chồng khó tính xét nét đứa con dâu mới về nhà chồng. Tôi chụp ảnh mỗi ngày, lưu lại trong một album riêng.
Hơn 10 ngày sau thì những chiếc lá đầu tiên xuất hiện. Thêm 5 ngày nữa thì những chiếc lá non chuyển sang màu xanh đậm. Những cành lá ngày càng cứng cáo, xum xuê hơn. Rồi cũng đến ngày cây hoa của tôi trổ chiếc nụ đầu tiên, nhỏ xíu xiu. Cảm giác thật mãn nguyện! Tôi sắp được ngắm nhìn một bông hoa hồng nở ra từ bàn tay chăm sóc của mình. Bông hoa sẽ có màu gì nhỉ? Tôi đã cố tình không hỏi người bán gốc hồng của tôi có màu hoa gì, tôi muốn dành cho bản thân một sự bất ngờ. Tôi sẽ có được món quà đó nếu chăm chỉ, tận tâm chăm bón cho cây hoa của mình.
Thế nhưng tôi không bao giờ biết được bông hoa của mình có màu gì. Nụ hoa không lớn lên, không hé mở và dần chết đi. Dù đã hỏi han khắp nơi, dùng đủ cách thì những chiếc lá vẫn rụng dần, thân cành mỗi ngày một khô cứng hơn.
Mùa xuân năm trước, nụ hoa đã rụng trước khi hè sang
Album ảnh trong điện thoại cứ ngày một nhiều lên, trong số gần 3.000 tấm ảnh, những bức ảnh chụp hoa hồng năm trước đã nằm ở nơi gần như tôi chẳng bao giờ lướt tới nữa. Khi đọc được câu nói trong status một người lạ tôi follow trên Facebook mới khiến tôi nhớ về cây hoa hồng của mình: “Đàn bà mình như hoa hồng nhỉ? Nhiều khi tưởng chết rồi nhưng cứ cắt cành khô đi, đông tới mầm và nụ lại mọc lên”. Nếu ngày ấy tôi vẫn giữ gốc hồng lại, tiếp tục kiên nhẫn chăm sóc, tiếp tục hi vọng thì mùa xuân năm nay liệu tôi có được một nụ hoa mới không?
Người ta vẫn luôn so sánh phụ nữ với hoa hồng nhỉ, những bông hoa hồng có gai. Lại còn ví với tình yêu, thứ tình yêu son sắt thủy chung vĩnh cửu. Nhưng tôi lại chưa bao giờ yêu vẻ đẹp của hoa hồng, hoa hồng đã từng khiến tôi chảy máu, cả nghĩa đen và nghĩa bóng. Vậy nên khi cây hoa của tôi trổ nụ, tôi từng mong rằng đó sẽ không phải là một đóa hồng nhung. Tôi chưa đủ trải nghiệm sâu sắc để thấm được câu nói kia, nhưng ở thời điểm này của cuộc đời, tôi cảm thấy sự cực đoan trước kia của mình thật buồn cười. Dù rằng tôi chăm sóc cây hoa của mình bằng “tâm” nhưng trong tâm thì tôi lại sợ.
Tôi không ví mình như một đóa hoa hồng tàn úa, cần phải cắt bỏ đi những cành khô héo để chờ mong sự hồi sinh. Cây hoa hồng chết yểu của tôi có lẽ đã yếu ớt ngay từ khi là một hạt giống được gieo trên một mảnh đấy thiếu chất dinh dưỡng, vậy nên sự chăm sóc vụng về của tôi không đủ để nó lớn lên khỏe mạnh.
Status kia là của một người phụ nữ thành đạt. Chị ấy đã trải qua một cuộc hôn nhân đổ vỡ, nhưng giờ đây cuộc sống của chị luôn tràn đầy năng lượng. Ừ thì những gì người khác thể hiện trên mạng xã hội có thể không hoàn toàn là thật, nhưng nhìn vào nụ cười rạng rỡ trên khuôn miệng và ánh lên trên đôi mắt, tôi có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc, thảnh thơi và đủ đầy từ chị.
Dù rằng, có lẽ phía sau chị cũng từng trải qua nhiều sóng gió, nhưng những người phụ nữ như chị là niềm cảm hứng lan tỏa cho rất nhiều người, trong đó có tôi. Chắc hẳn chặng đường đời của mỗi người phụ nữ đều sẽ rất khác nhau, cũng không ai đong đếm được niềm vui, nước mắt mà sân si hơn thua, bạn có thể chọn cách sống kiêu hãnh như những đóa hồng có gai, bạn có thể muốn sống an yên, bình dị như những bông hoa thạch thảo… chỉ cần là “sống” thì những hạt mầm vẫn sẽ đâm chồi khi xuân tới.
Khi tích lũy đủ kinh nghiệm, đủ nhẫn nại, tôi sẽ trồng một cây hoa hồng khác, không chắc chắn sẽ thành công, mà chỉ đơn giản rằng chưa bao giờ tôi thôi ước muốn được nhìn một bông hoa nở ra từ sự chăm sóc của mình.
Còn bạn, bạn đã sẵn sàng đứng dậy sau những tổn thương? Đã đủ can đảm để vươn mình trở nên mạnh mẽ sau mùa đông, đâm chồi nảy lộc và bung nở những nụ hoa tràn đầy sức sống, tràn đầy sự kiêu hãnh?
© Kaya - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Đừng như bồ công anh trong gió, hãy là xương rồng mạnh mẽ trước bão giông l Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Bước tiếp hành trình mới
Ai mà trong cuộc đời không từng thất bại chứ? Điều may mắn nhất của tôi là vẫn có gia đình dang tay đón tôi quay trở về. Bây giờ, cuộc sống mẹ con tôi chưa sung túc lắm nhưng luôn sống trong tình yêu thương của cả gia đình tôi.

Ngày anh đưa ô, em đưa trái tim mình
Có những đêm, Mộng Nhi ngồi thẫn thờ bên khung cửa sổ, laptop mở trang trống. Cô viết… rồi xóa. Không vì hết chữ, mà vì trái tim không còn đủ bình yên. Cô từng viết tốt nhất khi có Thiên Duy bên cạnh – không cần nói nhiều, chỉ cần biết rằng, sau một ngày mệt mỏi, vẫn có người giữ chiếc dù cho cô đứng dưới cơn mưa mỏng.

Liệu một mai vết thương thơ ấu kia sẽ đong đầy hạnh phúc
Lúc nào cũng mong mỏi một người đến và vỗ về trái tim đầy vết xước của mình, nhưng chính những đứa trẻ ấy lại chẳng thể mở lòng để một dấu chân bước vào ranh giới của bản thân mà mình đã và đang tạo ra. Sự đề phòng, sự sợ hãi ngày một lớn dần mà chẳng hề hay biết.

Kiếm tiền an toàn - Chi tiêu khôn ngoan: Đó không phải ‘chủ nghĩa thực dụng’, mà là cách người trẻ quản lý tài chính tích cực và thấu đáo!
Sự thay đổi trong quan niệm về tiền của giới trẻ chính là một lát cắt tiêu biểu của thời đại xã hội phát triển nhanh chóng.

Trưởng thành là khi ta thôi sợ những vết đau cũ
Có người nói, lớn rồi thì nỗi đau hóa thành vết chai không còn nhức nhối như ngày thơ bé chỉ lặng lẽ nằm im khi trời đổi gió, mới bất chợt nhói lên.

Gia đình – nơi bắt đầu và cũng là nơi trở về
Cuộc sống có thể bận rộn, nhưng hãy cố gắng dành thời gian cho gia đình. Một cuộc điện thoại, một buổi cuối tuần về quê, hay đơn giản là một tin nhắn “Con nhớ nhà” cũng đủ khiến cha mẹ cảm thấy hạnh phúc.

Mượn thương nương đỡ - Nguyễn Ngọc Tư
Ngôn ngữ truyện ngắn mộc mạc, giản dị nhưng đầy sức nặng. Những câu văn ngắn, tưởng chừng lạnh lẽo, nhưng lại thấm đẫm chất người, chất đời. Không khí truyện buồn, thậm chí hoang hoải – nhưng không hề tuyệt vọng.

Nghề cao quý nhất trong mọi nghề
Có những nghề gắn liền với ánh hào quang, với những phần thưởng danh giá, nhưng nghề giáo thì không. Thành quả của nghề giáo không phải là sự nổi tiếng hay vật chất, mà là sự trưởng thành của từng thế hệ học trò.

Tình yêu, ánh sáng và "hữu danh vô thực"
Có khi nào đó, chúng ta không cảm nhận được tình yêu đang hiện hữu quanh mình, là khi đó, chúng ta biết rằng chúng ta đang bị kiểm soát bởi lòng thù hận, sự đố kỵ, sự tham lam, sự giận dữ, sự lo lắng, sự buồn bực,.... và trên tất cả, chúng ta đang không biết ơn.

Đừng để yêu thương chỉ còn là ký ức
Họ đợi, họ mong, họ thất vọng, rồi lại tự an ủi mình: "Con bận mà, thương nó quá." Có lần mẹ tôi gọi điện, giọng hồ hởi: "Cuối tuần này con về nha, mẹ nấu món con thích." Tôi cười: "Để tuần sau nha mẹ, tuần này con nhiều việc quá." Tôi không nghe thấy tiếng thở dài ở đầu dây bên kia, chỉ nghe mẹ nhỏ nhẹ: "Ừ, mẹ chờ."