Phát thanh xúc cảm của bạn !

Đôi bàn tay mẹ

2014-11-06 12:10

Tác giả:


Blog Family - Con nhớ đôi bàn tay xù xì, gai góc của mẹ, mẹ đã vất vả, tần tảo để nuôi nấng chúng con. Giờ đây con hiểu mỗi vết xước, mỗi vết nứt trên tay mẹ đều là minh chứng cho sự hi sinh mà mẹ dành cho chúng con. Con yêu đôi bàn tay mẹ, yêu mỗi vết xước, vết nứt ấy. Con hứa sẽ sống thật tốt.

***

Trời đã se lạnh, cũng cuối thu rồi còn gì. Tôi lang thang trên con phố quen cố hít hà lấy mùi hương của những bông hoa sữa còn sót lại. Và rồi chợt bắt gặp hình ảnh, một bé con kêu lạnh và bà mẹ trẻ kia đưa tay lên xoa má cậu bé. Cậu bé nhoẻn miệng cười "con hết lạnh rồi mẹ ạ". Hai mẹ con nhìn nhau cười hạnh phúc. Phút giây nhìn thấy khoảnh khắc đẹp của tình mẫu tử ấy làm tôi khẽ mỉm cười, lâu nay ngoài giờ làm là tôi chỉ biết giam mình trong căn phòng nhỏ, cảm thấy cuộc sống có phần vô vị và tẻ nhạt. Chính hình ảnh ấy bỗng chốc làm tôi thấy yêu cuộc sống đến thế. Để rồi khóe mắt nhòe đi, tôi nhớ mẹ tôi quá - nhớ đôi bàn tay của mẹ.

Nhớ ngày nhỏ, có lần mẹ đã đưa tay lên xoa má tôi. Nhưng tôi đã vội đẩy tay mẹ ra và tỏ vẻ bực bội "mẹ ơi, mẹ làm xước mặt con rồi". Lúc đó, mẹ đã rất buồn, tôi thấy đôi mắt mẹ nặng trĩu tâm sự. Tôi cũng cảm thấy có chút bối rối, nhưng lại nghĩ "mình không có lỗi đâu, mình thấy sao thì bảo vậy thôi". Để rồi khi tôi ngày một trưởng thành, va chạm nhiều hơn với cuộc sống thì tôi mới phần nào hiểu được nỗi nhọc nhằn, vất vả của cha mẹ. Và thêm nhớ, thêm yêu đôi bàn tay xù xì, gai góc của mẹ hơn.

Đâu đó có lời cô gái nũng nịu với người yêu: "Sương xuống nhiều thế này, rủ em ra phố làm gì, không khéo cảm lạnh, lại còn làm làn da mềm mại của em trở nên khô rát nữa chứ". Tôi giật mình, ồ đã có sương rồi nhỉ, sương giăng đầy trên lá cây, sương làm khung cảnh phía xa trở nên huyền ảo hơn. Nhưng một chút sương sa nơi đô thị phồn hoa này đã là gì so với sương mù ở quê trong mỗi mùa làm sắn. Mùa thu hoạch sắn ở quê tôi thường vào độ cuối tháng mười âm lịch. Khi ấy sương mù phủ kín, đến mức phải lại gần mới nhận ra mặt người. Những lúc ấy vào mỗi buổi sáng khi mà con gà trống chuồng gáy vang là lúc chúng tôi vẫn còn ngái ngủ, cảm giác không muốn ra khỏi chiếc chăn ấm áp. Nằm trong chăn mà vẫn cảm thấy tê buốt chân tay, cảm thấy vị lạnh của hơi sương buốt giá. Nghe thấy tiếng phào phào, ngửi thấy vị giòn tan của rơm cháy. Rồi lại thấy mùi béo béo của mỡ lợn quyện với mùi hành, mẹ sớm nào cũng dậy sớm nấu ăn sáng cho cả nhà. Mẹ nấu những món dân dã, nhưng dường như những thứ ấy đã thấm sâu vào da thịt, vào tâm hồn tôi. Để bây giờ ở một nơi xa, mỗi buổi sáng tỉnh giấc tôi lại tưởng như mình sắp được ăn món bánh sắn có vị bùi bùi, béo ngậy và thơm mùi hành của mẹ. Hay mỗi sáng đông lạnh lẽo mở mắt ra lại thấy nồi khoai lang thơm nức đang bốc khói nghi ngút. Và hình ảnh cả nhà quây quần quanh bếp lửa ngồi ăn rồi kể cho nhau nghe những câu truyện của ngày hôm qua.



Đôi bàn tay mẹ lại nhen nhóm từng nắm rơm để cho ấm nước mau sôi, lấy nước pha ấm trà nóng và pha nước ấm để cha con chúng tôi rửa mặt. Đôi bàn tay mẹ phải làm biết bao công việc, từ việc đồng áng, rồi lại chăm sóc chúng tôi. Thời gian cứ thế trôi đi, chúng tôi cứ vô tư mà lớn lên trong vòng tay chăm sóc của cha mẹ. Ồ, lời nói của cô gái kia làm tôi chợt thấy đôi môi mình cũng đang nứt nẻ, da mặt khô dát và đôi bàn tay đang lạnh cóng. Chỉ một chút khắc nghiệt của thời tiết thôi cũng làm con người ta có sự thay đổi đáng kể, có lẽ thêm một chút gió, một chút sương, nắng nữa thôi cũng đủ để bàn tay của tôi trở nên xù xì hơn tay của mẹ.

Mẹ ơi, giờ này mẹ đang làm gì nhỉ? Tôi mở điện thoại, ấn số máy gọi về cho mẹ, vẫn giọng nói ấm áp và thấm đượm hồn quê "Ừ, bố mẹ vừa đi trở sắn về, giờ bố đang cho lợn ăn, còn mẹ đang nấu cơm, dạo này thời tiết xấu nên sắn chua quá con à. Mà rét rồi, nhớ mặc áo ấm, rồi đếm ngủ nhớ đắp chăn cẩn thận nhé...". Bố mẹ lúc nào cũng vậy chỉ lo chúng tôi đói, rét, lo chúng tôi không bằng bạn bằng bè, quan tâm và yêu thương chúng tôi. Nhưng nhiều khi chúng tôi vô tư đến mức vô tâm chẳng hỏi han xem cha mẹ có khỏe không, hay được nghỉ tới vài ngày mà còn tranh thủ đi chơi, chẳng về quê thăm cha, thăm mẹ.

Mùa này có lẽ tay mẹ lại nứt nẻ và bỏng rát, đôi tay gầy guộc của mẹ có những phết phòng lên, có chỗ nhựa sắn bắt lại sột soạt, có chỗ nứt nẻ những tia máu. Mẹ nói mẹ không đau, mẹ quen rồi. Phải rồi bao nhiêu năm tháng trôi qua, những vết chai sạm, nứt nẻ lại nhiều hơn và mẹ đã quen với điều ấy. Tôi nhớ đôi bàn tay mẹ và giờ tôi đã hiểu tại sao đôi bàn tay mẹ lại trở nên xù xì và gai góc đến thế.

Thỉnh thoảng tôi có giúp mẹ những công việc nhà nông như cắt cỏ, gặt hái, nhổ lạc, nhổ sắn. Những công việc ấy với chỉ một chút sương, một chút gió, một chút nhựa cỏ, một chút bùn cũng đủ để làm cho da trở nên đen nhẻm, khô rát, gai góc và xù xì. Lúc ấy tôi mới hiểu tại sao những người phụ nữ nơi thôn quê làn da sặm sụi, chân tay đen đủi và có những vết nứt nẻ. Tất cả có lẽ do hoàn cảnh và cũng là do sự giản dị vốn có của các mẹ.

Có những người thành thị về quê chơi, các mẹ cố gắng gói gém chút quà quê cho họ. Tôi bắt gặp ánh mắt khó chịu của họ khi nhìn thấy đôi bàn tay gai góc và xù xì của mẹ. Họ có hiểu là mỗi chiếc bánh mẹ gói, mỗi nồi xôi mẹ đồ là thấm đượm bao nhiêu tình cảm của mẹ. Họ chỉ nhìn vào đôi bàn tay không được nhẵn nhụi ấy mà cảm nhận rằng "chắc món đồ không hợp vệ sinh cho lắm", rồi tỏ vẻ ái ngại.

Mẹ tôi hiền hậu và chất phác. Tình cảm mẹ dành cho chúng tôi giản dị mà ấm áp. Chúng tôi yêu mẹ và mẹ cũng yêu chúng tôi nhiều lắm. Mặc dù chưa bao giờ mẹ nói "mẹ yêu con" và chúng tôi cũng vậy chưa bao giờ nói "con yêu mẹ". Nhưng có lẽ mẹ con chúng tôi hiểu và không cần phải nói ra điều ấy.

Ngày 20-10, tôi muốn gọi điện về mà nói rằng "20-10 con chúc mẹ luôn vui vẻ, mạnh khỏe và hạnh phúc" nhưng tôi không thốt nên lời. Bởi có lẽ cả tôi và mẹ đều không quen với những lời chúc đầy lễ nghĩa. Tôi sợ làm mẹ lại ngạc nhiên rồi bảo "Con bé này dạo này lẻo mép quá nhể". Tôi nhớ mẹ đã nói: "Chỉ cần các con sống tốt, sống lương thiện, biết quan tâm tới người khác, ngoan ngoãn, đó là món quà vô giá rồi".

Mẹ à, con nhớ đôi bàn tay xù xì, gai góc của mẹ, mẹ đã vất vả, tần tảo để nuôi nấng chúng con. Giờ đây con hiểu mỗi vết xước, mỗi vết nứt trên tay mẹ đều là minh chứng cho sự hi sinh mà mẹ dành cho chúng con. Con yêu đôi bàn tay mẹ, yêu mỗi vết xước, vết nứt ấy. Con hứa sẽ sống thật tốt. Và khi nghĩ đến chúng con, con hy vọng sẽ thấy ánh mắt mẹ rạng ngời, nụ cười mẹ luôn tươi tắn trên môi. Nếu lúc này con đang ở gần mẹ con sẽ cầm đôi tay mẹ và đặt lên má con mà rằng "Đôi tay mẹ ấm áp hơn bao giờ hết".
  • Tú Trần


Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác, bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email duy nhất blogradio@dalink.vn và trên website blogradio.vn - blogviet.com.vn

yeublogradio

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Giữa cơn say và vết thương cũ

Giữa cơn say và vết thương cũ

Họ từng yêu nhau tha thiết, nhưng vì một lần tổn thương mà lạc mất nhau giữa những năm tháng tuổi trẻ. Bốn năm xa cách, tưởng chừng tình cảm đã ngủ yên, thế nhưng chỉ một ánh mắt, một cái chạm, tất cả ký ức lại ùa về. Giữa ngập ngừng và khát khao, họ đã chọn dũng cảm thêm một lần: “Mình bắt đầu lại từ đầu nhé?”.

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.

Vết thương mùa lũ

Vết thương mùa lũ

Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.

Sau chia tay

Sau chia tay

Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.

Cánh cửa khác của cuộc đời

Cánh cửa khác của cuộc đời

Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.

Năm tháng ấy và chúng ta

Năm tháng ấy và chúng ta

Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.

Định mệnh của em

Định mệnh của em

"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."

back to top