Đôi bàn tay mẹ
2014-11-06 12:10
Tác giả:
Trời đã se lạnh, cũng cuối thu rồi còn gì. Tôi lang thang trên con phố quen cố hít hà lấy mùi hương của những bông hoa sữa còn sót lại. Và rồi chợt bắt gặp hình ảnh, một bé con kêu lạnh và bà mẹ trẻ kia đưa tay lên xoa má cậu bé. Cậu bé nhoẻn miệng cười "con hết lạnh rồi mẹ ạ". Hai mẹ con nhìn nhau cười hạnh phúc. Phút giây nhìn thấy khoảnh khắc đẹp của tình mẫu tử ấy làm tôi khẽ mỉm cười, lâu nay ngoài giờ làm là tôi chỉ biết giam mình trong căn phòng nhỏ, cảm thấy cuộc sống có phần vô vị và tẻ nhạt. Chính hình ảnh ấy bỗng chốc làm tôi thấy yêu cuộc sống đến thế. Để rồi khóe mắt nhòe đi, tôi nhớ mẹ tôi quá - nhớ đôi bàn tay của mẹ.
Nhớ ngày nhỏ, có lần mẹ đã đưa tay lên xoa má tôi. Nhưng tôi đã vội đẩy tay mẹ ra và tỏ vẻ bực bội "mẹ ơi, mẹ làm xước mặt con rồi". Lúc đó, mẹ đã rất buồn, tôi thấy đôi mắt mẹ nặng trĩu tâm sự. Tôi cũng cảm thấy có chút bối rối, nhưng lại nghĩ "mình không có lỗi đâu, mình thấy sao thì bảo vậy thôi". Để rồi khi tôi ngày một trưởng thành, va chạm nhiều hơn với cuộc sống thì tôi mới phần nào hiểu được nỗi nhọc nhằn, vất vả của cha mẹ. Và thêm nhớ, thêm yêu đôi bàn tay xù xì, gai góc của mẹ hơn.
Đâu đó có lời cô gái nũng nịu với người yêu: "Sương xuống nhiều thế này, rủ em ra phố làm gì, không khéo cảm lạnh, lại còn làm làn da mềm mại của em trở nên khô rát nữa chứ". Tôi giật mình, ồ đã có sương rồi nhỉ, sương giăng đầy trên lá cây, sương làm khung cảnh phía xa trở nên huyền ảo hơn. Nhưng một chút sương sa nơi đô thị phồn hoa này đã là gì so với sương mù ở quê trong mỗi mùa làm sắn. Mùa thu hoạch sắn ở quê tôi thường vào độ cuối tháng mười âm lịch. Khi ấy sương mù phủ kín, đến mức phải lại gần mới nhận ra mặt người. Những lúc ấy vào mỗi buổi sáng khi mà con gà trống chuồng gáy vang là lúc chúng tôi vẫn còn ngái ngủ, cảm giác không muốn ra khỏi chiếc chăn ấm áp. Nằm trong chăn mà vẫn cảm thấy tê buốt chân tay, cảm thấy vị lạnh của hơi sương buốt giá. Nghe thấy tiếng phào phào, ngửi thấy vị giòn tan của rơm cháy. Rồi lại thấy mùi béo béo của mỡ lợn quyện với mùi hành, mẹ sớm nào cũng dậy sớm nấu ăn sáng cho cả nhà. Mẹ nấu những món dân dã, nhưng dường như những thứ ấy đã thấm sâu vào da thịt, vào tâm hồn tôi. Để bây giờ ở một nơi xa, mỗi buổi sáng tỉnh giấc tôi lại tưởng như mình sắp được ăn món bánh sắn có vị bùi bùi, béo ngậy và thơm mùi hành của mẹ. Hay mỗi sáng đông lạnh lẽo mở mắt ra lại thấy nồi khoai lang thơm nức đang bốc khói nghi ngút. Và hình ảnh cả nhà quây quần quanh bếp lửa ngồi ăn rồi kể cho nhau nghe những câu truyện của ngày hôm qua.

Đôi bàn tay mẹ lại nhen nhóm từng nắm rơm để cho ấm nước mau sôi, lấy nước pha ấm trà nóng và pha nước ấm để cha con chúng tôi rửa mặt. Đôi bàn tay mẹ phải làm biết bao công việc, từ việc đồng áng, rồi lại chăm sóc chúng tôi. Thời gian cứ thế trôi đi, chúng tôi cứ vô tư mà lớn lên trong vòng tay chăm sóc của cha mẹ. Ồ, lời nói của cô gái kia làm tôi chợt thấy đôi môi mình cũng đang nứt nẻ, da mặt khô dát và đôi bàn tay đang lạnh cóng. Chỉ một chút khắc nghiệt của thời tiết thôi cũng làm con người ta có sự thay đổi đáng kể, có lẽ thêm một chút gió, một chút sương, nắng nữa thôi cũng đủ để bàn tay của tôi trở nên xù xì hơn tay của mẹ.
Mẹ ơi, giờ này mẹ đang làm gì nhỉ? Tôi mở điện thoại, ấn số máy gọi về cho mẹ, vẫn giọng nói ấm áp và thấm đượm hồn quê "Ừ, bố mẹ vừa đi trở sắn về, giờ bố đang cho lợn ăn, còn mẹ đang nấu cơm, dạo này thời tiết xấu nên sắn chua quá con à. Mà rét rồi, nhớ mặc áo ấm, rồi đếm ngủ nhớ đắp chăn cẩn thận nhé...". Bố mẹ lúc nào cũng vậy chỉ lo chúng tôi đói, rét, lo chúng tôi không bằng bạn bằng bè, quan tâm và yêu thương chúng tôi. Nhưng nhiều khi chúng tôi vô tư đến mức vô tâm chẳng hỏi han xem cha mẹ có khỏe không, hay được nghỉ tới vài ngày mà còn tranh thủ đi chơi, chẳng về quê thăm cha, thăm mẹ.
Mùa này có lẽ tay mẹ lại nứt nẻ và bỏng rát, đôi tay gầy guộc của mẹ có những phết phòng lên, có chỗ nhựa sắn bắt lại sột soạt, có chỗ nứt nẻ những tia máu. Mẹ nói mẹ không đau, mẹ quen rồi. Phải rồi bao nhiêu năm tháng trôi qua, những vết chai sạm, nứt nẻ lại nhiều hơn và mẹ đã quen với điều ấy. Tôi nhớ đôi bàn tay mẹ và giờ tôi đã hiểu tại sao đôi bàn tay mẹ lại trở nên xù xì và gai góc đến thế.
Thỉnh thoảng tôi có giúp mẹ những công việc nhà nông như cắt cỏ, gặt hái, nhổ lạc, nhổ sắn. Những công việc ấy với chỉ một chút sương, một chút gió, một chút nhựa cỏ, một chút bùn cũng đủ để làm cho da trở nên đen nhẻm, khô rát, gai góc và xù xì. Lúc ấy tôi mới hiểu tại sao những người phụ nữ nơi thôn quê làn da sặm sụi, chân tay đen đủi và có những vết nứt nẻ. Tất cả có lẽ do hoàn cảnh và cũng là do sự giản dị vốn có của các mẹ.
Có những người thành thị về quê chơi, các mẹ cố gắng gói gém chút quà quê cho họ. Tôi bắt gặp ánh mắt khó chịu của họ khi nhìn thấy đôi bàn tay gai góc và xù xì của mẹ. Họ có hiểu là mỗi chiếc bánh mẹ gói, mỗi nồi xôi mẹ đồ là thấm đượm bao nhiêu tình cảm của mẹ. Họ chỉ nhìn vào đôi bàn tay không được nhẵn nhụi ấy mà cảm nhận rằng "chắc món đồ không hợp vệ sinh cho lắm", rồi tỏ vẻ ái ngại.
Mẹ tôi hiền hậu và chất phác. Tình cảm mẹ dành cho chúng tôi giản dị mà ấm áp. Chúng tôi yêu mẹ và mẹ cũng yêu chúng tôi nhiều lắm. Mặc dù chưa bao giờ mẹ nói "mẹ yêu con" và chúng tôi cũng vậy chưa bao giờ nói "con yêu mẹ". Nhưng có lẽ mẹ con chúng tôi hiểu và không cần phải nói ra điều ấy.
Ngày 20-10, tôi muốn gọi điện về mà nói rằng "20-10 con chúc mẹ luôn vui vẻ, mạnh khỏe và hạnh phúc" nhưng tôi không thốt nên lời. Bởi có lẽ cả tôi và mẹ đều không quen với những lời chúc đầy lễ nghĩa. Tôi sợ làm mẹ lại ngạc nhiên rồi bảo "Con bé này dạo này lẻo mép quá nhể". Tôi nhớ mẹ đã nói: "Chỉ cần các con sống tốt, sống lương thiện, biết quan tâm tới người khác, ngoan ngoãn, đó là món quà vô giá rồi".
Mẹ à, con nhớ đôi bàn tay xù xì, gai góc của mẹ, mẹ đã vất vả, tần tảo để nuôi nấng chúng con. Giờ đây con hiểu mỗi vết xước, mỗi vết nứt trên tay mẹ đều là minh chứng cho sự hi sinh mà mẹ dành cho chúng con. Con yêu đôi bàn tay mẹ, yêu mỗi vết xước, vết nứt ấy. Con hứa sẽ sống thật tốt. Và khi nghĩ đến chúng con, con hy vọng sẽ thấy ánh mắt mẹ rạng ngời, nụ cười mẹ luôn tươi tắn trên môi. Nếu lúc này con đang ở gần mẹ con sẽ cầm đôi tay mẹ và đặt lên má con mà rằng "Đôi tay mẹ ấm áp hơn bao giờ hết".
- Tú Trần
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.



