Phát thanh xúc cảm của bạn !

Đoạn đường tương lai mong bạn có thể tiếp tục mạnh mẽ mà bước tiếp

2021-10-13 01:25

Tác giả: Moonlight2000


blogradio.vn - Tôi mong rằng mọi đứa trẻ trong cuộc đời này đều có thuận lợi trưởng thành. Cuộc đời có thể không hề ưu ái bất kỳ ai trong chúng ta, nhưng rồi cũng sẽ có người ưu ái bạn. Đoạn đường tương lai sau này, mong bạn có thể tiếp tục mạnh mẽ mà bước tiếp.

***

Trẻ con có ba giai đoạn nhận thức: thứ nhất là khi bắt đầu hiểu chuyện, thứ hai là cảm thấy làm người lớn thật tuyệt, thứ ba là sợ hãi việc phải trưởng thành.

Tôi cũng như vậy, có giai đoạn mà tôi luôn nghĩ rằng trở thành người lớn là một việc thật oách. Trở thành người lớn, tôi sẽ được tự do và có thể làm rất nhiều việc mà bản thân muốn. Trở thành người lớn thì sẽ không cần phải đi học nữa, không cần phải làm mấy chuyện phiền phức như làm bài kiểm tra, thi cử, sẽ không còn bị bố mẹ quản thúc nữa, không phải nghe mắng mỗi ngày, càng không phải làm việc mà đáng lý ra một đứa trẻ nhỏ bé như tôi không cần phải làm.

Sau này lớn lên rồi tôi mới hiểu. Thì ra làm người trưởng thành không hề đơn giản như thế. Không hẳn là được tự do, lại không phải là không có bài kiểm tra. Chỉ là, bài kiểm tra đó hơi khác với lúc còn là học sinh mà thôi. Người ra đề cho học sinh là giáo viên, còn người ra đề cho người lớn là kẻ mang tên ''cuộc đời''.

Khi còn nhỏ, bố mẹ hay nhắc nhở là vì bạn vụng về trong mọi thứ nên cần phải chỉ dạy, la mắng là vì bạn bướng bỉnh hay chạy nhảy lung tung, lại còn không nghe lời. Lớn lên rồi, bố mẹ sẽ không nhắc nhở nữa, cũng chẳng trách mắng bạn nhiều như trước, bạn làm gì sai chỉ nói vài câu rồi thôi, bạn muốn làm gì cũng không ý kiến gì nhiều. Không phải bố mẹ bỏ mặc bạn, mà vì bạn đã lớn rồi, bạn cần phải có trách nhiệm với những gì mình đã quyết định và chỉ cần điều đó không sai trái hay phạm pháp thì bố mẹ sẽ không can thiệp.

the-gioi-nay-it-nhat-se-co-mot-nguoi-can-den-ban

Khi còn nhỏ, nhìn thấy những người lớn sáng sớm đi làm, tối về ăn uống, nằm nghỉ ngơi ở nhà cảm thấy rất thoải mái. So với việc lúc nào cũng đi học, sáng học, trưa học, đến cả buổi tối cũng phải học, lại còn có cả đống bài tập về nhà, mà không được xem hoạt hình hay nghịch điện thoại, đối với tôi là một điều rất bất công. Sau này trưởng thành rồi, đúng thật là không cần phải đi học từ sáng đến tối nữa, nhưng lại phải làm việc rất nhiều.

Lúc nhỏ nhìn thấy người lớn khi nằm nghỉ ngơi ở nhà rất thoải mái, nhưng lại nhìn không được nét mệt mỏi trên gương mặt họ. Một ngày ở ngoài, bận trăm công nghìn việc, có khi về đến nhà chỉ muốn nằm ngủ, không muốn đi đâu cả, Chưa kịp chợp mắt, mặt trời đã lên cao.

Khi còn nhỏ, bạn có từng muốn ''đi bụi'' không? Bởi vì cho rằng ở cạnh bố mẹ thật là gò bó, làm gì cũng bị mắng, cho nên nhiều lần đã giận lẫy, nung nấu ý định muốn bỏ nhà đi bụi. Sau này trưởng thành rồi mới thấy rằng rời khỏi bố mẹ là một việc rất đau lòng và mệt mỏi.

Bạn ở ngoài, ăn cơm tiệm, làm việc thâu đêm suốt sáng, hai mắt thâm quầng, ăn uống không đầy đủ. Lại thèm được ăn một bữa cơm mẹ nấu. Ngày trước muốn nhanh chóng rời khỏi bố mẹ để tự lập. Vì thèm khát tự do, bất chấp tất cả mà cố gắng rời bỏ người thân của mình, khi đã ''tự do'' thì lại muốn quay về. Bởi bạn hiểu rằng, thế giới ngoài kia, không giống như ở nhà mình.

cam-giac-cho-thay-ban-dan-thay-doi_(1)

Có rất nhiều thứ mà chỉ khi chúng ta còn là một đứa trẻ mới có thể mơ ước, đòi hỏi. Ai cũng vậy cả. Khi còn trẻ thì mong muốn nhanh chóng trưởng thành, bởi vì trưởng thành sẽ được tự do. Nhưng tự do như thế nào lại chưa xác định được. Chỉ là khi trưởng thành rồi, có một số việc bạn sẽ phải chính năng lực của bản thân mà thực hiện, một số điều bản thân sẽ phải thích nghi.

Nhưng chúng ta đâu thế nào biết được những điều mình mong muốn sẽ trở thành thế này. Những thứ chúng ta nhìn bằng màu hồng hóa ra lại khốc liệt như thế.

Một bài hát mà tôi rất thích của Hảo Muội Muội tên ''Tương lai, hiện tại của em trong ngày hôm qua'' với ý nghĩa như thế này ''Bạn không biết ngày mai của mình sẽ như thế nào, giống như trong quá khứ, bạn đã không thể tưởng tượng ra được một tương lai như ngày hôm nay''. 

Ai trong chúng ta chưa từng ước mơ trở thành người lớn khi vẫn còn là một đứa trẻ? Thế nhưng, trưởng thành là như thế nào? Liệu chúng ta có mường tượng được hay không hay chỉ nhìn thấy ''sự trưởng thành'' thông qua dáng hình của những người lớn khác? 

Trẻ con thì mong được làm người lớn, người lớn lại khao khát được quay về làm trẻ con. Bởi vì thế giới của họ mệt mỏi và áp lực quá. Vì sao chúng ta luôn ước mơ, mộng tưởng? Là bởi vì không có nên mới mong muốn, có được rồi thì lại nhận ra chúng không như những gì ta tưởng tượng. Trưởng thành chính là quá trình như thế.

Những đứa trẻ sắp bước qua cánh cửa trưởng thành thường sẽ mang tâm trạng hoang mang, nơm nớp lo sợ. Bởi vì chúng không biết, thật ra trưởng thành có hình dáng như thế nào, nó sẽ thay đổi bản thân chúng ra sao. Khi còn là học sinh, chẳng có môn học nào dạy ta cách làm người lớn. Cũng chẳng có người lớn nào dạy ta cách trưởng thành thực sự. Tất cả đề là do bản thân mỗi người tự trải qua, tự rút kinh nghiệm.

cam-giac-gap-kho-khan-thoi-tho-au_(1)

Trưởng thành, phải chăng là phải biết chấp nhận mọi thứ xảy ra. Chấp nhận rằng cuộc sống vốn dĩ là một bể dâu, trăm đường khó khăn, trăm đoạn trắc trở. Phải chăng là phải biết được vị trí của bản thân mình là gì? Trưởng thành, có bắt  buộc phải đánh đổi nhiều thứ? Đánh đổi thời gian của mẹ, thời gian của bản thân, sự ngây ngô của bản thân, đánh đổi nhiều mối quan hệ, đánh đổi đôi mắt luôn tràn ngập niềm vui và một trái tim đơn thuần. Có phải bắt buộc bạn sẽ đổi lại những điều không may? Ôm cô đơn, ôm nước mắt, ôm đầy vết thương đã sớm chai sạn hay là những vết thương vẫn còn mới nguyên? 

Trưởng thành, phải chăng là một quá trình dài đằng đẵng, không ngừng chau chuốt, không ngừng gọt giũa bản thân từ một viên đá thô sơ trở thành một viên ngọc quý, hoặc chí ít là cải thiện bản thân tốt hơn. Trưởng thành, phải chăng là phải biết chấp nhận sự thật, không nên trốn chạy mãi. Phải chăng, trưởng thành thật ra không hề đáng sợ mà chỉ có chúng ta đang tự hù dọa chính mình.

Rất nhiều, rất nhiều điều mà một đứa trẻ đã không được dạy bảo, sự trưởng thành của chúng là do cuộc đời nhào nặn. Đối với bạn, như thế nào là một người trưởng thành. 

Bạn hãy thử nghĩ xem, có thể đó là sự trưởng thành hiện tại của bạn, có thể là do bạn mong ước trong tương lai sau này, cũng có thể là sự trưởng thành của người mà bạn ngưỡng mộ. 

Tôi mong rằng mọi đứa trẻ trong cuộc đời này đều có thuận lợi trưởng thành. Cuộc đời có thể không hề ưu ái bất kỳ ai trong chúng ta, nhưng rồi cũng sẽ có người ưu ái bạn. Đoạn đường tương lai sau này, mong bạn có thể tiếp tục mạnh mẽ mà bước tiếp.

© Moonlight2000 - blogradio.vn

Xem thêm: Lặng yên ta bên nhau

Moonlight2000

Đôi lúc, mình thấy mình như ở đâu đó giữa khoảng không vô định. Không ai có thể hiểu được, không ai có thể chạm được.Không thể tìm được một tâm hồn đồng điệu.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm

Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm

"Lời nguyện cầu cho Katerina" là tiểu thuyết tâm lý viết về chủ đề Holocaust của nhà văn Séc Arnošt Lustig. Tác phẩm được đánh giá “mang sức nặng tinh thần vượt thời gian”.

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.

Lời hẹn cây xấu hổ

Lời hẹn cây xấu hổ

Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

back to top