Phát thanh xúc cảm của bạn !

Điểm giao hai sợi chỉ đỏ

2017-10-06 01:20

Tác giả:


blogradio.vn - Cô muốn cùng anh sóng bước cả đời này, cố chấp thay đổi bản thân chỉ mong rằng anh sẽ thoải mái, không hấp tấp vội vàng để anh không khó xử. Tình yêu của cô là như thế, không mạnh mẽ cuộn trào như sóng biển, cũng không to lớn như núi đá, nó chỉ âm thầm lặng lẽ như dòng suối nhỏ, thấm dần qua năm tháng nhưng đủ để bao mòn sỏi đá.

***

blog radio, Điểm giao hai sợi chỉ đỏ

Trăng sánh từ thuở nào

Nâng chén hỏi trời xanh

Chẳng hay thiên cung trên cao ấy

Đêm nay là năm nào



Ta muốn cưỡi gió về chốn đây

Lại còn e lầu quỳnh điện ngọc

Nơi cao sao tránh khỏi giá lạnh

Đành cô đơn múa với bóng hình



Chẳng nơi nào sánh bằng chốn nhân gian

Trăng rọi gác tía, khẽ luồn qua song cửa ngắm người đang thao thức

Chẳng đành đâu oán hận

Chỉ là cớ sao khi biệt ly, trăng cứ tròn sáng tỏ



Người có vui buồn ly hợp

Trăng có tỏ mờ tròn khuyết

Mọi chuyện xưa nay vốn khó vẹn toàn

Chỉ mong đời người bền lâu

Ngàn dặm cùng ánh trăng thâu....

blog radio, Điểm giao hai sợi chỉ đỏ

Bản nhạc réo rắt vang lên, tiếng hát trong trẻo bắt nhịp cùng với làn gió bao trùm lấy cô tách biệt với không gian bên ngoài. Cô đứng đó một mình, lặng yên nghe bài hát, cảm nhận được giai điệu hòa cùng với mặt đất cát bụi; giống hệt ngày xưa cô cũng lẳng lặng như vậy mà lắng nghe anh.

Buổi sớm mai đầu thu của miền Bắc thật dịu, mang lại cho người ta cảm giác thoải mái, nhẹ nhàng. Hôm nay là ngày giỗ đầu của anh, đối với cô quãng thời gian đó giống như chỉ mới ngày hôm qua, cô vẫn còn chăm sóc, lo lắng cho anh. Cô không nhớ làm thế nào để chấp nhận rồi vượt qua sự thật, chỉ biết rằng nó trôi đi như một quãng phim quay chậm được cắt ghép đơn điệu.

Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày của cô trôi qua rất đơn điệu, nhàm chán. Cô thường vô thức lặp lại những hành động của anh theo thói quen, thường xếp giày gọn gàng, tự chơi Đông-Tây-Nam-Bắc, mày mò học kirigami, rồi nghiên cứu cả văn học cổ nữa. Phàm là những việc anh thích, cô đều ghi nhớ, sở thích của anh cô đều chú tâm, tất cả chỉ để cô và anh được gần nhau hơn. Cô lại nhớ về thu này hai năm trước, anh đọc cô nghe thật nhiều bài thơ hay, anh nói rằng tình yêu của cô quá bao dung, kiên cường nhưng thật cô quạnh.

Đôi lúc ngẫm lại, cô cũng thấy duyên phận thật trớ trêu. Bởi vốn dĩ anh là bác sĩ chữa bệnh cho cô, đến lúc cô bình phục thì anh lại đổ bệnh, chỉ là anh không thể hồi phục lại được nữa. Cô bị trầm cảm, còn anh bị ung thư. Khoảng thời gian tối tăm của cô, anh luôn ân cần, tỉ mỉ, anh để ý đến từng chi tiết nhỏ, từng bước mở ra con đường ánh sáng giúp cô thoát khỏi hộp đen quá khứ. Còn cô, lại khắc sâu trong tâm cốt hình ảnh của anh, đem chúng kết thành một bức tranh tươi sáng mà cô muốn bước vào. Anh, luôn mỉm cười, thân thiện với mọi người nhưng âm thầm lịch sự xa cách. Còn cô, chỉ cười với anh, cũng chỉ khóc bên anh, nhưng lại mang đến ấm áp chân thành cho mọi người bằng những cử chỉ quan tâm vô cùng tinh tế. Anh là một bác sĩ giỏi và nhiệt huyết, luôn yêu thích khám phá văn học cổ đại, thích yên bình giản dị. Còn cô, lại là dân chuyên khoa học tự nhiên, ưa tìm tòi những điều bí ẩn to lớn bên ngoài thế giới. Hai con người, hai thế giới, hai cuộc đời khác nhau như hai sợi chỉ đỏ, vì một chữ duyên mà chung một nút thắt để rồi tình còn chưa nên mà duyên đã lỡ làng.

Bạn bè cô thường khuyên "Duyên đến thì ở, duyên hết thì đi, níu kéo nhau chi cho đời thêm khổ." Nhưng có ai nào hay biết cô đến 25 mùa xuân mới biết yêu lần đầu, mới biết rung động, biết thương, biết nhớ một người là sao, vậy chẳng phải quá khó cho cô để quên đi anh ư. Cô cố chấp như vậy, khăng khăng lựa chọn sự nghiệp và đam mê làm trọng, bỏ qua bao đối tượng tốt nhưng lại gục ngã bởi anh. Không phải cô quá cô đơn nên yếu lòng, mà bởi ở anh, cô thấy được chính mình của ngày xưa, an nhiên, tự tại, không cần quá cầu toàn với bản thân, cũng không phải gắng gượng đứng vững vì cô biết nếu cô lỡ ngã, anh sẽ đỡ cô thật dịu dàng và chắc chắn. Cô muốn cùng anh sóng bước cả đời này, cố chấp thay đổi bản thân chỉ mong rằng anh sẽ thoải mái, không hấp tấp vội vàng để anh không khó xử. Tình yêu của cô là như thế, không mạnh mẽ cuộn trào như sóng biển, cũng không to lớn như núi đá, nó chỉ âm thầm lặng lẽ như dòng suối nhỏ, thấm dần qua năm tháng nhưng đủ để bao mòn sỏi đá.

blog radio, Điểm giao hai sợi chỉ đỏ

Bây giờ, dưới chân cô là mộ phần của anh. Cỏ xanh giờ cũng úa màu, nằm lưa thưa trên nền đất khô, xen kẽ là những chiếc là ngả vàng tạo nên một nền tranh cô quạnh, hiu buồn khiến cô nhớ lại một bài thơ từng đọc trên mạng:

Thương cho đời chiếc lá

Mong manh kiếp xuân thì

Chớm xanh vào mùa hạ

Thu ngã vàng ra đi...

...

Thương cho người con gái

Nét đẹp như mùa xuân

Xinh tươi như hoa nở

Bỗng dưng hóa bạc phần...

Một nụ cười buồn nở nhẹ trên môi, bỗng cô nhận thấy rằng mọi thứ trên thế giới này đều có mối liên kết vô hình như từng sợi chỉ nhỏ trong cuộn vải to và như lực hấp dẫn giữa vạn vật trong vũ trụ bao la. Có thể điều chua chát nhất mà một người trải qua là hữu duyên nhưng vô phận, có thể điều nuối tiếc nhất ở tuổi thanh xuân của con gái là mối tình đầu đẹp đẽ, có thể khoảnh khắc đau đớn nhất khi yêu ai đó là được người đó yêu nhưng lại không thể hồi đáp, có thể... thật nhiều cái có thể mà cô thấy, nhưng tồn tại một nghịch lý ở đây là cô mới sống phần ban mai của cuộc đời nên đâu thể chắc chắn mọi thứ "có thể" ấy là duy nhất?

Một điều gì đó mới nhưng mông lung dần hiện lên trong suy nghĩ của cô. Đã đến lúc cô cần thay đổi rồi, cần vươn mình làm lại mọi thứ vì cô, vì anh, cho cô và cũng cho anh:

Em của ngày xưa là cô gái mang hài đỏ

Bỏ cả thế giới nhỏ để chỉ yêu mình anh

Em của ngày hôm nay là cô gái mang hài xanh

Tuy mỏng manh nhưng không còn xem anh là tất cả!

Tạm biệt anh, mối tình đầu đẹp nhất!

© Tác giả ẩn danh – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

7 năm theo chủ nghĩa tối giản đã giúp tôi thoát khỏi hầu hết công việc nhà!

7 năm theo chủ nghĩa tối giản đã giúp tôi thoát khỏi hầu hết công việc nhà!

Ý nghĩa lớn nhất của lối sống tối giản là nó có thể giảm bớt gánh nặng công việc nhà và cho chúng ta nhiều thời gian hơn để làm những gì mình thích.

Ngọn nến được thắp lên

Ngọn nến được thắp lên

Anh nói có lẽ bây giờ người ta quá quen với những công nghệ kỹ thuật hiện đại, đã quá quen với những ánh sáng điện rực rỡ chói lòa và thông dụng nên đã quên mất những cảm xúc trong tim mình khi có ngọn nến được thắp lên. Và anh đã bật lửa châm vào nến ngay sau đó.

Về để thấy tết (Phần 2)

Về để thấy tết (Phần 2)

Phải chăng, chuyến này về, suy nghĩ nó đã chín chắn? Nó đã thôi hoài nghi về những người xung quanh nó, xoay quanh ba và cả gia đình của nó. Hay chính sự xô đẩy của xã hội khiến nó trân trọng về tình cảm gia đình của mình hơn?

Tuổi lênh đênh

Tuổi lênh đênh

Con gái ở tuổi đó như con thuyền lênh đênh trên biển khơi vậy, chính nó sẽ tự định hướng cho mình sẽ đi đâu, sẽ trôi vào bến bờ nào. Mà nhiều lúc nó cứ ương bướng tự nghĩ tự quyết chứ chẳng thèm nói cho ba mẹ biết, hay nghe theo ý kiến của ba mẹ của người lớn bao giờ.

Về để thấy tết (Phần 1)

Về để thấy tết (Phần 1)

Lúc đó, nhà vẫn là nhà, nhà có Liên, có ba và em trai của nó. Giờ với nó, cái đó không được gọi là nhà. Có thể nó vẫn sẽ về, nhưng về chỉ để nấu cho má bữa cơm, rồi lại đi. Đối với Liên, còn má mới còn gia đình, còn nhà để nó quay trở về. Còn lại, không đáng.

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn

Mỗi số trong ngày sinh không chỉ là một ký hiệu, mà còn là một biểu tượng của năng lượng vũ trụ, ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời mỗi người.

Ai nói là tôi không thích cậu?

Ai nói là tôi không thích cậu?

Cũng không hiểu từ khi nào, tôi bắt đầu vô thức tìm kiếm bóng hình cậu ở bất cứ đâu. Tôi tự hỏi, có phải vì tần suất cậu xuất hiện trước mặt tôi quá nhiều, hay vì một cảm xúc lạ lẫm đang dần nảy mầm mà tôi không thể diễn tả?

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này

Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều, tưởng tượng bản thân mình của những năm về sau sẽ như thế nào, nếu vẫn duy trì nếp sống như hiện tại, có lẽ thời gian mà tâm hồn tôi héo mòn, kiệt quệ cũng sẽ không còn xa nữa.

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng

Tớ không nhớ rõ mình thích anh từ bao giờ. Có thể là từ một lần anh bất ngờ đưa tay ra kéo tớ chạy dưới cơn mưa đầu hạ. Có thể là từ một lần anh lặng lẽ nhường phần quà của mình cho tớ khi tớ khóc vì bị thua trò chơi. Hoặc có thể… tớ đã thích anh từ lâu lắm rồi, chỉ là đến một ngày, tớ mới chịu thừa nhận điều đó với chính mình.

Cậu còn ở Hà Nội chứ?

Cậu còn ở Hà Nội chứ?

Khi gió mùa đông bắc về, tôi càng cảm nhận rõ nét sự thiếu vắng của Cậu—như một nhịp điệu không còn vang lên trong bản hòa ca của cuộc sống. Hà Nội, với tất cả vẻ đẹp và nỗi nhớ, đã trở thành một phần tâm hồn tôi, nơi mà mỗi con phố, mỗi tiếng cười đều gợi nhắc về Cậu. Liệu rằng, trong những sớm mai se lạnh hay chiều hoàng hôn rực rỡ, Cậu có còn ở đây, lắng nghe những tâm tư của tôi giữa lòng thành phố này?

back to top