Phát thanh xúc cảm của bạn !

Điểm giao hai sợi chỉ đỏ

2017-10-06 01:20

Tác giả:


blogradio.vn - Cô muốn cùng anh sóng bước cả đời này, cố chấp thay đổi bản thân chỉ mong rằng anh sẽ thoải mái, không hấp tấp vội vàng để anh không khó xử. Tình yêu của cô là như thế, không mạnh mẽ cuộn trào như sóng biển, cũng không to lớn như núi đá, nó chỉ âm thầm lặng lẽ như dòng suối nhỏ, thấm dần qua năm tháng nhưng đủ để bao mòn sỏi đá.

***

blog radio, Điểm giao hai sợi chỉ đỏ

Trăng sánh từ thuở nào

Nâng chén hỏi trời xanh

Chẳng hay thiên cung trên cao ấy

Đêm nay là năm nào



Ta muốn cưỡi gió về chốn đây

Lại còn e lầu quỳnh điện ngọc

Nơi cao sao tránh khỏi giá lạnh

Đành cô đơn múa với bóng hình



Chẳng nơi nào sánh bằng chốn nhân gian

Trăng rọi gác tía, khẽ luồn qua song cửa ngắm người đang thao thức

Chẳng đành đâu oán hận

Chỉ là cớ sao khi biệt ly, trăng cứ tròn sáng tỏ



Người có vui buồn ly hợp

Trăng có tỏ mờ tròn khuyết

Mọi chuyện xưa nay vốn khó vẹn toàn

Chỉ mong đời người bền lâu

Ngàn dặm cùng ánh trăng thâu....

blog radio, Điểm giao hai sợi chỉ đỏ

Bản nhạc réo rắt vang lên, tiếng hát trong trẻo bắt nhịp cùng với làn gió bao trùm lấy cô tách biệt với không gian bên ngoài. Cô đứng đó một mình, lặng yên nghe bài hát, cảm nhận được giai điệu hòa cùng với mặt đất cát bụi; giống hệt ngày xưa cô cũng lẳng lặng như vậy mà lắng nghe anh.

Buổi sớm mai đầu thu của miền Bắc thật dịu, mang lại cho người ta cảm giác thoải mái, nhẹ nhàng. Hôm nay là ngày giỗ đầu của anh, đối với cô quãng thời gian đó giống như chỉ mới ngày hôm qua, cô vẫn còn chăm sóc, lo lắng cho anh. Cô không nhớ làm thế nào để chấp nhận rồi vượt qua sự thật, chỉ biết rằng nó trôi đi như một quãng phim quay chậm được cắt ghép đơn điệu.

Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày của cô trôi qua rất đơn điệu, nhàm chán. Cô thường vô thức lặp lại những hành động của anh theo thói quen, thường xếp giày gọn gàng, tự chơi Đông-Tây-Nam-Bắc, mày mò học kirigami, rồi nghiên cứu cả văn học cổ nữa. Phàm là những việc anh thích, cô đều ghi nhớ, sở thích của anh cô đều chú tâm, tất cả chỉ để cô và anh được gần nhau hơn. Cô lại nhớ về thu này hai năm trước, anh đọc cô nghe thật nhiều bài thơ hay, anh nói rằng tình yêu của cô quá bao dung, kiên cường nhưng thật cô quạnh.

Đôi lúc ngẫm lại, cô cũng thấy duyên phận thật trớ trêu. Bởi vốn dĩ anh là bác sĩ chữa bệnh cho cô, đến lúc cô bình phục thì anh lại đổ bệnh, chỉ là anh không thể hồi phục lại được nữa. Cô bị trầm cảm, còn anh bị ung thư. Khoảng thời gian tối tăm của cô, anh luôn ân cần, tỉ mỉ, anh để ý đến từng chi tiết nhỏ, từng bước mở ra con đường ánh sáng giúp cô thoát khỏi hộp đen quá khứ. Còn cô, lại khắc sâu trong tâm cốt hình ảnh của anh, đem chúng kết thành một bức tranh tươi sáng mà cô muốn bước vào. Anh, luôn mỉm cười, thân thiện với mọi người nhưng âm thầm lịch sự xa cách. Còn cô, chỉ cười với anh, cũng chỉ khóc bên anh, nhưng lại mang đến ấm áp chân thành cho mọi người bằng những cử chỉ quan tâm vô cùng tinh tế. Anh là một bác sĩ giỏi và nhiệt huyết, luôn yêu thích khám phá văn học cổ đại, thích yên bình giản dị. Còn cô, lại là dân chuyên khoa học tự nhiên, ưa tìm tòi những điều bí ẩn to lớn bên ngoài thế giới. Hai con người, hai thế giới, hai cuộc đời khác nhau như hai sợi chỉ đỏ, vì một chữ duyên mà chung một nút thắt để rồi tình còn chưa nên mà duyên đã lỡ làng.

Bạn bè cô thường khuyên "Duyên đến thì ở, duyên hết thì đi, níu kéo nhau chi cho đời thêm khổ." Nhưng có ai nào hay biết cô đến 25 mùa xuân mới biết yêu lần đầu, mới biết rung động, biết thương, biết nhớ một người là sao, vậy chẳng phải quá khó cho cô để quên đi anh ư. Cô cố chấp như vậy, khăng khăng lựa chọn sự nghiệp và đam mê làm trọng, bỏ qua bao đối tượng tốt nhưng lại gục ngã bởi anh. Không phải cô quá cô đơn nên yếu lòng, mà bởi ở anh, cô thấy được chính mình của ngày xưa, an nhiên, tự tại, không cần quá cầu toàn với bản thân, cũng không phải gắng gượng đứng vững vì cô biết nếu cô lỡ ngã, anh sẽ đỡ cô thật dịu dàng và chắc chắn. Cô muốn cùng anh sóng bước cả đời này, cố chấp thay đổi bản thân chỉ mong rằng anh sẽ thoải mái, không hấp tấp vội vàng để anh không khó xử. Tình yêu của cô là như thế, không mạnh mẽ cuộn trào như sóng biển, cũng không to lớn như núi đá, nó chỉ âm thầm lặng lẽ như dòng suối nhỏ, thấm dần qua năm tháng nhưng đủ để bao mòn sỏi đá.

blog radio, Điểm giao hai sợi chỉ đỏ

Bây giờ, dưới chân cô là mộ phần của anh. Cỏ xanh giờ cũng úa màu, nằm lưa thưa trên nền đất khô, xen kẽ là những chiếc là ngả vàng tạo nên một nền tranh cô quạnh, hiu buồn khiến cô nhớ lại một bài thơ từng đọc trên mạng:

Thương cho đời chiếc lá

Mong manh kiếp xuân thì

Chớm xanh vào mùa hạ

Thu ngã vàng ra đi...

...

Thương cho người con gái

Nét đẹp như mùa xuân

Xinh tươi như hoa nở

Bỗng dưng hóa bạc phần...

Một nụ cười buồn nở nhẹ trên môi, bỗng cô nhận thấy rằng mọi thứ trên thế giới này đều có mối liên kết vô hình như từng sợi chỉ nhỏ trong cuộn vải to và như lực hấp dẫn giữa vạn vật trong vũ trụ bao la. Có thể điều chua chát nhất mà một người trải qua là hữu duyên nhưng vô phận, có thể điều nuối tiếc nhất ở tuổi thanh xuân của con gái là mối tình đầu đẹp đẽ, có thể khoảnh khắc đau đớn nhất khi yêu ai đó là được người đó yêu nhưng lại không thể hồi đáp, có thể... thật nhiều cái có thể mà cô thấy, nhưng tồn tại một nghịch lý ở đây là cô mới sống phần ban mai của cuộc đời nên đâu thể chắc chắn mọi thứ "có thể" ấy là duy nhất?

Một điều gì đó mới nhưng mông lung dần hiện lên trong suy nghĩ của cô. Đã đến lúc cô cần thay đổi rồi, cần vươn mình làm lại mọi thứ vì cô, vì anh, cho cô và cũng cho anh:

Em của ngày xưa là cô gái mang hài đỏ

Bỏ cả thế giới nhỏ để chỉ yêu mình anh

Em của ngày hôm nay là cô gái mang hài xanh

Tuy mỏng manh nhưng không còn xem anh là tất cả!

Tạm biệt anh, mối tình đầu đẹp nhất!

© Tác giả ẩn danh – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

Nhảy việc hoàn hảo

Nhảy việc hoàn hảo

Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.

Ánh đèn cuối phố

Ánh đèn cuối phố

Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.

back to top