Phát thanh xúc cảm của bạn !

Điểm cực Tây - Việt Nam – Xa

2023-10-31 05:25

Tác giả: Lãng Bạt


blogradio.vn - Xa tới mức quần áo của những đội thiện nguyện có thể vẫn chưa tới nhiều được với vùng đất này. Những đứa trẻ chỉ mặc mỗi áo, hay trần truồng cả ngày với làn da lem luốc, đen nhẻm, vác cuốc ra đồng chơi cùng cha mẹ trên rẫy.

***

3 ngày đêm - 1400km - 8 tỉnh - 1 điểm đến.

Những chuyến đi ngày càng ngắn. Chẳng phải thời gian dành cho chuyến đi, mà chính là những điều mà thân ghi dấu trong chuyên đi đấy.

Ngắn.

Chợt nghĩ tới nó bởi một thời gian đã tự tạo áp lực cho bản thân về thời gian mà mình có cho cuộc đời này, những nơi mà mình bắt buộc phải đến, những trải nghiệm mà mình bắt buộc phải có. Công việc, gia đình, bạn bè và trải nghiệm của chính bản thân mình. Thay vì dành 3 ngày chỉ mài mông trên ghế lái, để vì một cột mốc dường như vô tri, ta đã có thể có những chén rượu say sưa, vui vẻ bên những con người từ lâu đã trở thành một phần gia đình trong tiềm thức.

Nhưng xin lỗi, bởi đơn giản ta biết những điều mới mẻ thì luôn vẫy gọi, và gia đình thì sẽ không bao giờ quay mặt với ta.

Xin lỗi bởi ta đã luôn quá vội vã, đã luôn quá xem trọng hay quá bàng quan với bất cứ điều gì. Nhưng bởi vì, nếu ta chẳng sống như vậy, thì tình yêu đơn giản chẳng còn là tình yêu, mà chỉ là một điều gì đấy có thể thay thế, có thể bỏ mặc mà đi, có thể cân đong đo đếm, có thể cân nhắc và có thể làm bất kỳ một điều gì tàn nhẫn khác đối với nó. Nó chẳng còn là nơi mà thứ tâm hồn thuần khiết nhất của chính con người có thể tìm về, để ít nhất có thể níu lại được một vài lý do cho sự tồn tại của chính ta trong thế giới này.

Điểm cực Tây của Tổ quốc - Xa.

Xa tới mức mà những đoàn người lướt qua trên quãng đường đi lên đấy, đông đến bao nhiêu như đường phố Hà Nội vào giờ tan tầm, cũng chỉ dừng lại ở Đèo đá trắng, ở cung đường chữ S, hay ở thị trấn Mộc Châu. Còn cung đường từ thị trấn Mộc Châu lên thành phố Sơn La, Điện Biên thì tưởng như chẳng có nổi một chiếc xe đồng hành.

Những quãng đường chạy trong đêm tối đôi khi chỉ chợt thốt lên rằng “Hãy nói cho ta biết rằng không cô đơn trên quãng đường này đi.” Nhưng đáp lại chỉ là màn đêm với những ánh phản quang từ cột mốc, từ những điểm phân làn giữa những khúc cua.

Xa tới mức mà những đoạn đường ôm sát ngay cạnh những vách núi trong cái thời tiết u ám cho ta cảm giác sợ hãi về chính những điều hoang sơ của thiên nhiên còn đang lạ lẫm với thế giới hiện đại này.

Xa tới mức quần áo của những đội thiện nguyện có thể vẫn chưa tới nhiều được với vùng đất này. Những đứa trẻ chỉ mặc mỗi áo, hay trần truồng cả ngày với làn da lem luốc, đen nhẻm, vác cuốc ra đồng chơi cùng cha mẹ trên rẫy.

Xa tới mức những điều dường như đang xâm thực đến cả những đứa trẻ ở vùng cao khác mà ta đã từng qua cũng chưa thể vươn tới nơi này. Những đứa trẻ có thể ngồi khoác vai nhau, cười vui, chỉ trỏ về hình ảnh phản chiếu của chính bản thân chúng cả ngày trước những chiếc gương cầu lồi ở những điểm đường cua gấp. Hay chỉ cần một cuộn cáp viễn thông cũng có thể trở thành nơi để một điểm tụ tập để lũ trẻ chạy vòng quanh chơi trò đuổi bắt.

Xa tới mức mà dường như thiên nhiên, cây cỏ vẫn thân thuộc với con người như chính gia đình của họ vậy. Một gia đình dường như vừa đi dự đám cưới ở bản bên về, tự nhiên dừng xe lại, cho chiếc xe nằm hẳn xuống bên mương thoát nước, chẳng thèm dựng chân chống xe. Người chồng gối đầu lên đùi vợ nằm nghỉ, người vợ ngồi dựa lưng vào cột mốc, trên tay còn là đứa bé đang bế ngửa ra, ngủ ngon lành như đây chính là chiếc giường êm ái của chính mình vậy.

Xa tới mức người thiếu nữ dáng người mảnh mai, làn da trắng mịn còn thản nhiên đứng tắm đêm dưới vòi nước chảy từ đỉnh núi về, ngay ở mặt đường chính nối liền hai điểm thị trấn.

Xa tới mức mà dường như cái văn hóa chỉ bật đèn pha khi đi đường của người Kinh còn chưa lan đến những con người nơi đây. Những người, ngay cả đứa trẻ còn đang khoác chiếc áo đồng phục tuổi trung học cũng biết phản xạ bật đèn chiếu gần khi gặp xe đi ngược chiều, chỉ cần vượt qua tầm mắt của nhau là trả lại ngay chế độ đèn pha để đảm bảo an toàn. Những đứa trẻ vượt xe cũng biết điều tối thiểu là xi-nhan, bấm còi, thấy xe trước bật lại xi nhan rồi mới tăng tốc để vượt. Tự phải hỏi lại cái gọi là văn minh, tiến bộ của người Kinh trong những điều tối thiểu như thế.

 

Xa là vậy.

Ngắn là vậy.

Nhưng những chuyến đi thì chẳng bao giờ phụ ta.

Chẳng trọn vẹn nụ cười của những đứa trẻ hồn nhiên chơi đùa bên đường.

Chẳng trọn vẹn cảm giác mát lạnh của gió trời, hơi ấm của ngọn lửa trong đêm ở nơi hoang vu.

Chẳng trọn vẹn vị ngọt của con gà nướng hay ngọn cải Mèo xanh mướt.

Nhưng.

Điểm phía cực Tây của Tổ Quốc.

Người thiếu nữ tắm muộn bên đường.

 

Cô gái với nhiều hình xăm bán kem nơi TP Điện Biên.

Những khúc cua trong đoạn đường lên đồn biên phòng A Pa Chải.

Thị trấn Mường Nhé.

Đoạn đường từ Mường Lay qua TP Sapa.

Thành phố Lai Châu.

Cơn mưa tháng Năm.

 

© Lãng Bạt - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Ra Đi Là Để Trở Về | Blog Radio Radio 872

Lãng Bạt

Life is an adventure!

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

Nhảy việc hoàn hảo

Nhảy việc hoàn hảo

Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.

Ánh đèn cuối phố

Ánh đèn cuối phố

Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.

Sống khi còn có thể

Sống khi còn có thể

Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.

back to top