Điểm cực Tây - Việt Nam – Xa
2023-10-31 05:25
Tác giả:
Lãng Bạt
blogradio.vn - Xa tới mức quần áo của những đội thiện nguyện có thể vẫn chưa tới nhiều được với vùng đất này. Những đứa trẻ chỉ mặc mỗi áo, hay trần truồng cả ngày với làn da lem luốc, đen nhẻm, vác cuốc ra đồng chơi cùng cha mẹ trên rẫy.
***
3 ngày đêm - 1400km - 8 tỉnh - 1 điểm đến.
Những chuyến đi ngày càng ngắn. Chẳng phải thời gian dành cho chuyến đi, mà chính là những điều mà thân ghi dấu trong chuyên đi đấy.
Ngắn.
Chợt nghĩ tới nó bởi một thời gian đã tự tạo áp lực cho bản thân về thời gian mà mình có cho cuộc đời này, những nơi mà mình bắt buộc phải đến, những trải nghiệm mà mình bắt buộc phải có. Công việc, gia đình, bạn bè và trải nghiệm của chính bản thân mình. Thay vì dành 3 ngày chỉ mài mông trên ghế lái, để vì một cột mốc dường như vô tri, ta đã có thể có những chén rượu say sưa, vui vẻ bên những con người từ lâu đã trở thành một phần gia đình trong tiềm thức.
Nhưng xin lỗi, bởi đơn giản ta biết những điều mới mẻ thì luôn vẫy gọi, và gia đình thì sẽ không bao giờ quay mặt với ta.
Xin lỗi bởi ta đã luôn quá vội vã, đã luôn quá xem trọng hay quá bàng quan với bất cứ điều gì. Nhưng bởi vì, nếu ta chẳng sống như vậy, thì tình yêu đơn giản chẳng còn là tình yêu, mà chỉ là một điều gì đấy có thể thay thế, có thể bỏ mặc mà đi, có thể cân đong đo đếm, có thể cân nhắc và có thể làm bất kỳ một điều gì tàn nhẫn khác đối với nó. Nó chẳng còn là nơi mà thứ tâm hồn thuần khiết nhất của chính con người có thể tìm về, để ít nhất có thể níu lại được một vài lý do cho sự tồn tại của chính ta trong thế giới này.
Điểm cực Tây của Tổ quốc - Xa.
Xa tới mức mà những đoàn người lướt qua trên quãng đường đi lên đấy, đông đến bao nhiêu như đường phố Hà Nội vào giờ tan tầm, cũng chỉ dừng lại ở Đèo đá trắng, ở cung đường chữ S, hay ở thị trấn Mộc Châu. Còn cung đường từ thị trấn Mộc Châu lên thành phố Sơn La, Điện Biên thì tưởng như chẳng có nổi một chiếc xe đồng hành.
Những quãng đường chạy trong đêm tối đôi khi chỉ chợt thốt lên rằng “Hãy nói cho ta biết rằng không cô đơn trên quãng đường này đi.” Nhưng đáp lại chỉ là màn đêm với những ánh phản quang từ cột mốc, từ những điểm phân làn giữa những khúc cua.
Xa tới mức mà những đoạn đường ôm sát ngay cạnh những vách núi trong cái thời tiết u ám cho ta cảm giác sợ hãi về chính những điều hoang sơ của thiên nhiên còn đang lạ lẫm với thế giới hiện đại này.
Xa tới mức quần áo của những đội thiện nguyện có thể vẫn chưa tới nhiều được với vùng đất này. Những đứa trẻ chỉ mặc mỗi áo, hay trần truồng cả ngày với làn da lem luốc, đen nhẻm, vác cuốc ra đồng chơi cùng cha mẹ trên rẫy.
Xa tới mức những điều dường như đang xâm thực đến cả những đứa trẻ ở vùng cao khác mà ta đã từng qua cũng chưa thể vươn tới nơi này. Những đứa trẻ có thể ngồi khoác vai nhau, cười vui, chỉ trỏ về hình ảnh phản chiếu của chính bản thân chúng cả ngày trước những chiếc gương cầu lồi ở những điểm đường cua gấp. Hay chỉ cần một cuộn cáp viễn thông cũng có thể trở thành nơi để một điểm tụ tập để lũ trẻ chạy vòng quanh chơi trò đuổi bắt.
Xa tới mức mà dường như thiên nhiên, cây cỏ vẫn thân thuộc với con người như chính gia đình của họ vậy. Một gia đình dường như vừa đi dự đám cưới ở bản bên về, tự nhiên dừng xe lại, cho chiếc xe nằm hẳn xuống bên mương thoát nước, chẳng thèm dựng chân chống xe. Người chồng gối đầu lên đùi vợ nằm nghỉ, người vợ ngồi dựa lưng vào cột mốc, trên tay còn là đứa bé đang bế ngửa ra, ngủ ngon lành như đây chính là chiếc giường êm ái của chính mình vậy.
Xa tới mức người thiếu nữ dáng người mảnh mai, làn da trắng mịn còn thản nhiên đứng tắm đêm dưới vòi nước chảy từ đỉnh núi về, ngay ở mặt đường chính nối liền hai điểm thị trấn.
Xa tới mức mà dường như cái văn hóa chỉ bật đèn pha khi đi đường của người Kinh còn chưa lan đến những con người nơi đây. Những người, ngay cả đứa trẻ còn đang khoác chiếc áo đồng phục tuổi trung học cũng biết phản xạ bật đèn chiếu gần khi gặp xe đi ngược chiều, chỉ cần vượt qua tầm mắt của nhau là trả lại ngay chế độ đèn pha để đảm bảo an toàn. Những đứa trẻ vượt xe cũng biết điều tối thiểu là xi-nhan, bấm còi, thấy xe trước bật lại xi nhan rồi mới tăng tốc để vượt. Tự phải hỏi lại cái gọi là văn minh, tiến bộ của người Kinh trong những điều tối thiểu như thế.
Xa là vậy.
Ngắn là vậy.
Nhưng những chuyến đi thì chẳng bao giờ phụ ta.
Chẳng trọn vẹn nụ cười của những đứa trẻ hồn nhiên chơi đùa bên đường.
Chẳng trọn vẹn cảm giác mát lạnh của gió trời, hơi ấm của ngọn lửa trong đêm ở nơi hoang vu.
Chẳng trọn vẹn vị ngọt của con gà nướng hay ngọn cải Mèo xanh mướt.
Nhưng.
Điểm phía cực Tây của Tổ Quốc.
Người thiếu nữ tắm muộn bên đường.
Cô gái với nhiều hình xăm bán kem nơi TP Điện Biên.
Những khúc cua trong đoạn đường lên đồn biên phòng A Pa Chải.
Thị trấn Mường Nhé.
Đoạn đường từ Mường Lay qua TP Sapa.
Thành phố Lai Châu.
Cơn mưa tháng Năm.
…
© Lãng Bạt - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Ra Đi Là Để Trở Về | Blog Radio Radio 872
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Bức thư gửi đến quá khứ của tôi
Tôi trở lại nơi bắt đầu Nơi quê hương xanh mướt cánh đồng, Mối tình đầu chớm nở giữa hoàng hôn. Ánh mắt trong trẻo, tay nắm tay, Ngây thơ như cỏ, như hoa nở rộ

7 năm theo chủ nghĩa tối giản đã giúp tôi thoát khỏi hầu hết công việc nhà!
Ý nghĩa lớn nhất của lối sống tối giản là nó có thể giảm bớt gánh nặng công việc nhà và cho chúng ta nhiều thời gian hơn để làm những gì mình thích.

Ngọn nến được thắp lên
Anh nói có lẽ bây giờ người ta quá quen với những công nghệ kỹ thuật hiện đại, đã quá quen với những ánh sáng điện rực rỡ chói lòa và thông dụng nên đã quên mất những cảm xúc trong tim mình khi có ngọn nến được thắp lên. Và anh đã bật lửa châm vào nến ngay sau đó.

Về để thấy tết (Phần 2)
Phải chăng, chuyến này về, suy nghĩ nó đã chín chắn? Nó đã thôi hoài nghi về những người xung quanh nó, xoay quanh ba và cả gia đình của nó. Hay chính sự xô đẩy của xã hội khiến nó trân trọng về tình cảm gia đình của mình hơn?

Tuổi lênh đênh
Con gái ở tuổi đó như con thuyền lênh đênh trên biển khơi vậy, chính nó sẽ tự định hướng cho mình sẽ đi đâu, sẽ trôi vào bến bờ nào. Mà nhiều lúc nó cứ ương bướng tự nghĩ tự quyết chứ chẳng thèm nói cho ba mẹ biết, hay nghe theo ý kiến của ba mẹ của người lớn bao giờ.

Về để thấy tết (Phần 1)
Lúc đó, nhà vẫn là nhà, nhà có Liên, có ba và em trai của nó. Giờ với nó, cái đó không được gọi là nhà. Có thể nó vẫn sẽ về, nhưng về chỉ để nấu cho má bữa cơm, rồi lại đi. Đối với Liên, còn má mới còn gia đình, còn nhà để nó quay trở về. Còn lại, không đáng.

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn
Mỗi số trong ngày sinh không chỉ là một ký hiệu, mà còn là một biểu tượng của năng lượng vũ trụ, ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời mỗi người.

Ai nói là tôi không thích cậu?
Cũng không hiểu từ khi nào, tôi bắt đầu vô thức tìm kiếm bóng hình cậu ở bất cứ đâu. Tôi tự hỏi, có phải vì tần suất cậu xuất hiện trước mặt tôi quá nhiều, hay vì một cảm xúc lạ lẫm đang dần nảy mầm mà tôi không thể diễn tả?

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này
Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều, tưởng tượng bản thân mình của những năm về sau sẽ như thế nào, nếu vẫn duy trì nếp sống như hiện tại, có lẽ thời gian mà tâm hồn tôi héo mòn, kiệt quệ cũng sẽ không còn xa nữa.