Dì tôi
2021-09-16 01:05
Tác giả:
Bắc Duyên
blogradio.vn - Trời tháng 3, xuân hẵng còn, cỏ non vẫn xanh rì, bầu trời trong veo đượm chút nắng. Tôi tiếc cho tình yêu của dì và khóc cho thanh xuân của dì. Còn dượng ôm một bó hoa màu tím, lặng lẽ quỳ bên cạnh mộ dì. Đâu đó vẫn văng vẳng những câu thơ thuở bé tôi hay nghe dì đọc.
***
Tôi hay gọi dì là má Hai, bởi dì là con gái đầu của ngoại và là người đầu tiên bồng bế tôi lúc lọt lòng. Cả tuổi thơ của tôi gắn bó với dì trong ngôi nhà nhỏ bên xóm chợ An Nhơn cũ những năm hai nghìn, với những câu chuyện cổ tích và cái kết đẹp như mơ về hoàng tử công chúa dì kể.
Dì tôi xinh đẹp lắm, nước da trắng, mái tóc đen dài ngang lưng được búi cao gọn gàng, vài mớ tóc mềm phía trước lòa xòa qua đôi mắt ướt át lúc nào cũng đượm buồn. Thuở ấy, bố tôi công tác xa nhà, mẹ tôi bận rộn với sạp vải ở trong chợ, dì mở một tiệm tạp hóa nhỏ ngay sát bên hông nhà, thế nên từ sáng đến tối, mấy chị em tôi chỉ biết bên cạnh dì.
Tôi là bé Út nên lúc nào cũng được dì ẵm bế, đến lúc 5 tuổi dì vẫn còn đút cơm ngày 3 bữa cho tôi thay mẹ. Những đêm trời nóng nực, dì đặt tôi lên võng, đu đưa và ngâm thơ. Má Hai thương chị em tôi như con. Cuộc sống của người phụ nữ góa chồng thuở đó tôi chẳng cảm nhận được nhiều, chỉ ấn tượng những chiều trời trở mưa, dì hay đem một cái ghế nhựa ra ngồi trước cửa tay cầm tấm hình một người đàn ông trong bộ quân phục - là hình của dượng tôi. Thỉnh thoảng tôi thấy dì khóc, cũng có khi dì sẽ đọc cho tôi nghe những bức thư của hai người thuở còn yêu đương.
Lớn lên một chút, tôi mới hiểu nhiều chuyện hơn. Dượng tôi đẹp trai, giỏi giang nhưng vốn là con mồ côi lưu lạc vào làng tôi năm mới lên bảy tuổi. Hai người yêu nhau rồi kết hôn mặc cho ông bà ngoại tôi ngăn cản. Không bao lâu dượng ra chiến trường biên giới Tây Nam rồi hy sinh.
Ở cái tuổi đẹp nhất của thì con gái vì nặng tình mà dì chẳng muốn đi thêm bước nữa. Khi bố mẹ tôi vào Sài Gòn sinh sống, dì cũng muốn vào Nam để còn đi tìm hài cốt của dượng trên chiến trường Campuchia. Nhưng mãi, dù bố tôi đã nhiều lần đi hết mấy tỉnh miền Tây, qua tận biện giới vẫn bặt vô âm tính.
Mẹ tôi bảo thật ra dì vẫn hy vọng dượng chưa hy sinh, vẫn đang ở đâu đó, có gia đình mới nên không muốn về gặp dì, thế nên mới không lập bàn thờ cho dượng.
Hồi đấy tôi chẳng thấu nỗi nặng lòng là gì trong tình yêu chỉ thầm nghĩ sao dì ngây dại, nếu dượng đã có gia đình mới tại sao dì chẳng đi thêm bước nữa, chờ đợi chi một người tình nghĩa như vôi. Sau này khi trải qua những đổ vỡ, tôi mới hiểu, cam tâm tự nguyện vì một người đó chính là tình yêu, cả cuộc đời ngắn dài chỉ thương một người đó gọi là trăm năm, là vĩnh cửu.
Những năm tháng bé thơ đi qua cùng những ngày mưa bất chợt của Sài Gòn. Bố tôi không còn đóng đơn vị xa nhà nữa mà chuyển hẳn về thành phố, các chị lớn lần lượt đi du học rồi kết hôn. Còn mỗi tôi bận rộn với lịch học và những thú vui của tuổi mới lớn ngày ấy. Chẳng còn quấn quanh chân dì, chẳng chạy theo dì đi lấy đá lạnh ở mấy xưởng gần bờ sông.
Đúng là ông bà nói chẳng sai “Nước chảy xuôi, nước không chảy ngược”. Càng lớn tôi càng ít dành thời gian bên dì. Thi thoảng dăm ba bữa những lúc dì ốm đau tôi mới qua ngủ chung với dì. Dì thì vẫn thế, đồ ăn ngon vẫn để phần cho tôi, vẫn đến đón tôi học về mỗi lần trời đổ mưa bất chợt, vẫn ôm tôi “Gà nay lớn rồi nhưng vẫn út ít thôi.”
Mọi người trong xóm bảo tôi giống dì, nhất là đôi mắt lúc nào cũng như đang khóc. Dì sợ cuộc đời tôi sẽ giống dì nên nghe ai nói thế cũng xua xua “Mặt mũi con bé tươi tắn thế sao giống tui được”. Khi tôi vào học phổ thông, dì về quê sống để tiện chăm sóc cho bà ngoại đã già.
Dì về rồi, ngôi nhà bên cạnh bố tôi lấy lại đem cho thuê, tôi không chịu nên chuyển sang đó ở. Mọi thứ trong căn nhà, tôi vẫn giữ như cũ, những món đồ nho nhỏ dì mua, tôi giữ lại mặc kệ bố bảo vứt bớt cho đỡ chật.
Một dịp hè, tôi về quê viếng mộ bà ngoại và thăm dì, dì già đi nhiều, mái tóc đã bạc, đôi mắt giờ như không còn được nhìn rõ bởi những dòng nước mắt dành cho một người đàn ông vốn chẳng rõ còn tồn tại hay không. Ôm dì, tôi khóc vì nhớ và vì thương. Vốn có ý định đưa dì vào lại Sài Gòn nhưng khi nhìn thấy bàn thờ của dượng và nghe dì tâm sự chỉ có ở quê dì mới được sống lại thuở mười tám đôi mươi nên tôi từ bỏ ý định.
Vậy là cuối cùng, một người phụ nữ sau bao năm chờ đợi đã chấp nhận sự thật, không còn mong chờ một điều viển vông, chấp nhận rằng một người đã không còn ở trên cõi đời này nữa. Dì ngồi bên cạnh tôi, giữa ngôi nhà trống vắng không tiếng trẻ con, chỉ có sự cô đơn lạnh lẽo.
Ánh nắng lúc chiều buông xuống trên cánh đồng trước nhà sao thật buồn. Dì nói “Ngày trước dì không dám đi thêm bước nữa, trước là còn thương, sau là sợ lỡ một ngày dượng trở về tìm dì, lúc đó dì phải làm sao. Cũng gần bốn mươi năm rồi, giờ thì không chờ đợi nữa, dù sự thật có thế nào với dì bây giờ dượng cũng đã không còn trên đời này”.
Tôi tạm biệt dì về lại Sài Gòn và chuẩn bị một hành trình mới của cuộc đời ở một đất nước xa lạ. Xa Sài Gòn được gần một năm, tôi nghe tin dữ. Dì mất do đột quỵ.
Cả cuộc đời dì, sống trong chờ đợi trong mòn mỏi hy vọng rồi đến cuối đời ra đi trong thinh lặng và lẻ loi. Ngày về Việt Nam tiễn dì trên chuyến bay từ Narita đến sân bay Tân Sơn Nhất, tôi ngồi cạnh một người đàn ông, mái tóc hoa râm, đôi mắt leo nheo nhìn vào tấm ảnh của một cô gái cỡ tuổi đôi mươi. Là dì. Hình dì tôi mà ngày bé tôi đã từng nhìn thấy.
Tôi tự hỏi “Là dượng Quân”. Nếu đúng là con người bạc bẽo ấy, dì tôi bây giờ liệu đau lòng hay vui mừng đây, khi người đàn ông bao năm dì ngóng đợi vẫn còn đang sống và có vẻ viên mãn như thế kia.Nếu người đó không phải là dượng thì tại sao lại có tấm hình của dì.
Mọi thứ khiến tôi thốt lên vô thức, lúc đấy chẳng cần biết đó có đúng là dượng không. Ông ta ngước lên nhìn tôi “Sao cháu biết chú?”. Tôi như nghẹn đắng cổ họng, một chút tủi hờn, một chút oán hận như trỗi lên trong lòng. Tôi đau thay cho dì, giận thay cho dì
“Chú là chồng Dì Tuyết sao?”. Sau cái gật đầu, tôi tự nhiên òa lên khóc. Chẳng biết lúc đó ngoài cảm giác oán hận ra trong lòng tôi có vui mừng không, khi cuối cùng tâm nguyện cả đời của dì cũng đã hoàn thành.
Tôi đưa dượng về quê chịu tang dì. Mẹ tôi oán dượng nên chỉ biết buông lời trách móc sao ngần ấy năm biệt tăm biệt tích để dì phải lặn lội tìm kiếm. Dượng kể, năm đó sau một phen cận kề cái chết, dượng được một cô gái cứu giúp rồi hai người phải lòng nhau. Sau khi kết hôn một thời gian thì sang Nhật sống. Dù đã qua nhiều năm nhưng trong lòng dượng chưa bao giờ thôi nhớ về dì, thôi nhớ về mối tình đầu.
Dượng cứ ngỡ, sau tin dượng hy sinh, dì chắc cũng sẽ lập gia đình, đã rất hạnh phúc nên không muốn quay về hay giải thích điều gì nữa. Hôm dì mất, dượng mơ thấy dì trong chiếc áo hoa tím thuở hai người còn hò hẹn, mặt buồn tênh không nói lời nào. Rồi chẳng biết điều gì thôi thúc khiến dượng quyết định về Việt Nam sau gần bốn mươi năm chưa một lần dám trở lại.
Đau lòng làm sao khi dì tôi dùng cả tuổi trẻ, cả hạnh phúc đời người để đánh cược một tình cảm son sắt từ dượng, còn dượng lại dùng sự nghi ngại và bội tín để chối bỏ tình yêu của bản thân. Và rồi cả hai lạc mất nhau.
Trời tháng 3, xuân hẵng còn, cỏ non vẫn xanh rì, bầu trời trong veo đượm chút nắng. Tôi tiếc cho tình yêu của dì và khóc cho thanh xuân của dì. Còn dượng ôm một bó hoa màu tím, lặng lẽ quỳ bên cạnh mộ dì. Đâu đó vẫn văng vẳng những câu thơ thuở bé tôi hay nghe dì đọc.
“Em ơi, dẫu xuân xanh có qua
Thì hẵng nhớ tình anh vẫn còn
Anh vẫn mãi thương
Dẫu tóc có hoa râm
Dẫu giọng nói không còn khỏe khoắn
Dẫu tình ta vô cớ chia đôi lối rẽ
Em hãy nhớ, tình anh vẫn còn”.
© Tuệ Di - blogradio.vn
Xem thêm: Khi mẹ nhớ con – mẹ gọi, khi con nhớ mẹ - mẹ ở đâu?
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.










