Phát thanh xúc cảm của bạn !

Viết cho những ngày chênh chao

2021-09-10 01:25

Tác giả: Mộc Miên


blogradio.vn - Không phải cứ làm vừa lòng tất cả mọi người là một điều tốt. Cô mình từng dạy như thế, trong một ngôi làng, có cả kẻ xấu lẫn người tốt, người làm hài lòng tất cả thì chắc chắn không phải người tốt rồi.

***

Mỗi ngày thức dậy, một câu hỏi luôn bám víu lấy mình: “Mục đích sống hôm nay của mình là gì? Điều gì đã khiến bản thân cọn cách tiếp tục ngông cuồng đối diện với những thất bại này đến những thất bại khác, khi xung quanh là những ánh mắt khinh thường, là những nhục nhã, ê chề bủa vây?”

Mình là một cô gái ôm nhiều mộng tưởng về danh vọng. Mình luôn ôm hết mọi công việc và lao đi một con thiêu thân trên hành trình khẳng định mình, chỉ để nhận được một sự công nhận.

Nhưng…

Không phải lúc nào mình cũng có thể chạm đến đỉnh của vinh quang.

Tuổi 17, mình đã đối diện với thất bại, thương tổn một cách ngông cuồng.

Khi mà phải lần lượt đối diện với vô vàn thương tổn rồi lại lau nước mắt đứng dậy như chưa từng có gì xảy ra.  Lần đầu tiên mình biết được hình hài thực sự của vỡ vụn. Chẳng biết là mình của trước năm 17 đâu mất, chỉ còn lại mình của bây giờ với những thất bại. Dẫu biết rằng phải có những vết nứt, những kẽ hở thì ánh sáng mới có thể lọt vào. Nhưng trải qua từng ấy chuyện, chẳng có nổi một tia sáng để cứu vớt mình khỏi mớ suy nghĩ tiêu cực. Mỗi lần mình đặt một viên gạch của sự hy vọng xuống, một cơn bão lại xuất hiện phá vỡ tòa thành trì niềm tin mà mình cất giữ trong tim. Rồi sau đó chẳng xuất hiện cầu vồng, chỉ còn vấn vương lại những tàn dư xấu xí của nỗi tuyệt vọng.

Mình là một đứa trẻ cô độc. Hiếm hoi để có một mối quan hệ đủ để tin tưởng, dựa dẫm khi cần. Bạn bè thì mình có rất nhiều nhưng thật khó khăn để tìm thấy tri kỉ.

Và không phải lúc nào mình cũng cảm thấy vui khi có nhiều bạn.

Tuổi 17, mình đã đón nhận tất thảy những cái nhìn thương hại, thậm chí coi thường, rẻ khinh. Trong mắt họ mình là một đứa bất tài không hơn không kém, cứ trượt dài trên những thất bại để rồi lại nhận lấy những cái nhìn đó nơi họ. Dần dà mình tạo khoảng cách với mọi người xung quanh, chỉ là những cuộc trò chuyện, gặp gỡ chóng vánh rồi nhanh chóng trở về thế giới riêng, thu mình lại và tách biệt với thế giới điên đảo, đầy rẫy những đớn đau ngoài kia, chỉ còn lại một tâm hồn cỗi cằn và những giọt nước mắt lăn dài trên má. Đó là lý do mình luôn phải đeo một chiếc mặt nạ nặng trĩu, không bao giờ dám chia sẻ cảm xúc thật của mình và đó cũng là lý do bản thân bị cho là bướng bỉnh, bảo thủ hay thậm chí là kiêu căng.

Mình là một đứa tự ngược đãi với chính mình. Mình quan tâm, hay quan tâm và rất quan tâm đến những suy nghĩ, lời nói mà người khác đặt lên bản thân. Có khi mình buồn cả tháng trời vì một lời dèm pha từ một người lạ mặt. Mình chẳng thể chối từ việc mình không muốn. Bởi lẽ mình quá để ý đến cảm xúc của người khác. Dường như mình muốn làm vừa lòng tất cả để nhận lại lời ngợi ca và sự trân trọng, dù chỉ đôi chút.

Nhưng...

Không phải cứ làm vừa lòng tất cả mọi người là một điều tốt. Cô mình từng dạy như thế, trong một ngôi làng, có cả kẻ xấu lẫn người tốt, người làm hài lòng tất cả thì chắc chắn không phải người tốt rồi.

Và những tháng ngày chênh chao đó lại là phép thử tuyệt diệu nhất, gạn lọc lấy cho mình những người bạn đúng nghĩa, họ luôn kề cạnh mình đương lúc mệt mỏi nhất, vỡ vụn nhất. Là “một tấm nệm êm o, mỗi khi mệt mình ngả vào”

Và...

Khi mà dường như mình đang miên man rơi vào hố sâu tuyệt vọng thì có một bàn tay, một lời nói như cứu cánh, đỡ mình đứng dậy lần nữa: “Con ơi, ra ăn cơm”, “Mệt thì để chén đó đi, lát mẹ rửa cho”, những tình thương bình dị đó đã là liều thuốc hữu hiệu nhất giúp mình vượt qua những đớn đau, thương tổn. À thì ra mình không cô đơn. Dù cho ngoài kia họ đánh giá mình thế nào thì trong mắt mẹ, mình vẫn là đứa con khiến mẹ tự hào khi nói chuyện với họ hàng, bè bạn. Trong mắt ba, mình vẫn là niềm động lực to lớn để ba có thể làm việc từ sáng đến tối không ngơi nghỉ. Và trong mắt em trai, mình vẫn là tấm gương vẹn nguyên, không một vết nứt.

Vậy đó, dù bao lần mình dõng dạc khẳng định: “Mình lớn rồi, sẽ một mình đương đầu với thế giới ngoài kia”. Thì mình vẫn mãi là đứa trẻ luôn muốn thu mình lại trong thế giới bé nhỏ của riêng mình, trong mái ấm chở che, nơi mà “bão dừng chân sau cánh cửa”. Và gia đình vẫn luôn yêu thương mình như thuở ban đầu, là điểm tựa vững chắc để mình thôi ngã quỵ, vững vàng hơn để bước tiếp trên con đường của chính mình, mặc kệ thế giới có phần điên đảo, giả dối ngoài kia.

Và… sau cơn mưa trời sẽ lại sáng mà, đúng không?

© Mộc Miên - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

 

Blog Radio 504: Hãy cứ chấp nhận mình cô đơn đi

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Có một người lạ làm em yêu đến đau lòng

Có một người lạ làm em yêu đến đau lòng

Trái đất hình tròn mà sao mãi em chẳng gặp lại anh. Người ta nói nếu hai người là của nhau thì đi một vòng cũng sẽ quay về bên nhau, có lẽ em và anh mãi chẳng phải là của nhau. Nếu có gặp lại chắc có lẽ cũng như người xa lạ phải không anh?

Big Five - Mô hình tính cách với 5 yếu tố lớn: Bài trắc nghiệm giúp bạn nhận biết bản thân và tận dụng thế mạnh của mình để phát triển mạnh mẽ

Big Five - Mô hình tính cách với 5 yếu tố lớn: Bài trắc nghiệm giúp bạn nhận biết bản thân và tận dụng thế mạnh của mình để phát triển mạnh mẽ

Mô hình tính cách Big Five này nói rằng tính cách có 5 yếu tố cốt lõi: Cởi mở, Tận tâm, Hướng ngoại, Dễ chịu và Bất ổn cảm xúc.

Vòng tròn hiu quạnh

Vòng tròn hiu quạnh

Diệu cũng nhận ra vì sao mẹ cô nói những bài học của sách vở là cần thiết, nhưng những bài học của cuộc đời lại vô cùng quan trọng và sẽ giúp con người ta học được nhanh hơn, dễ cảm thấu hơn và dễ đối mặt hơn với biết bao chuyện lớn nhỏ của cuộc đời sau này.

Gửi tôi của những tháng ngày thanh xuân

Gửi tôi của những tháng ngày thanh xuân

Hình như, có những thứ vẫn luôn nguyên vẹn như vậy đấy cậu nhỉ? Chỉ có tôi là nghĩ nó thay đổi thôi.

Tình chung

Tình chung

Tôi, một gã khờ yêu thơ, Thuở ấy tương tư mối tình hờ Trọn lòng thương nhớ dáng em xinh

Phóng viên tài chính Mỹ: Đây là lời khuyên tài chính tốt nhất tôi nghe được trong năm nay

Phóng viên tài chính Mỹ: Đây là lời khuyên tài chính tốt nhất tôi nghe được trong năm nay

Để tiết kiệm tiền, các chuyên gia tài chính khuyên bạn nên bắt đầu với 5 điều này, nếu không bạn sẽ hối hận về sau.

Mùa bằng lăng

Mùa bằng lăng

Cô gật đầu và anh ôm cô vào lòng, có thật nhiều những đóa bằng lăng như đang reo vui lên cùng họ, và cả con đường dài cũng vậy. Cô nhớ mãi buổi tối hôm đó con đường rất vắng và anh đã hôn cô nụ hôn đầu tiên, họ đã ngập trong hạnh phúc mà cô nhớ suốt đời.

"Nhớ nhá - Hãy luôn giữ nụ cười"

Chỉ mong đoạn đường sau này của cậu, mọi thứ đều tốt, còn tớ cũng sẽ tập quên cậu. Đã 5 năm rồi, có lẽ cũng đến lúc tớ nên quên đi cậu để đón nhận những ánh nắng mặt trời của ngày mới.

Những con còng trên biển

Những con còng trên biển

Nhi nhìn chăm chăm vào bức tranh trước mặt. Sao lại có một sự trùng hợp đến vậy chứ, đây có phải là bức tranh mà Nhi rất thích và đặc biệt rất thích trong cả hai lần được xem ngoài con đường biển không?

Đóa hoa bên đường

Đóa hoa bên đường

Chợt, tôi bắt gặp một đóa hoa nhỏ bên lề đường. Đóa hoa ấy, mặc dù nở giữa bụi rậm và khô cằn, nhưng vẫn tỏa sáng với vẻ đẹp riêng của mình. Tôi ngừng bước, nhìn chăm chú vào đóa hoa và bắt đầu suy tư về ý nghĩa của nó.

back to top