Phát thanh xúc cảm của bạn !

Đêm nằm lắng nghe câu chuyện của mẹ

2018-12-19 01:24

Tác giả:


blogradio.vn - “Mẹ cần thời gian để vượt qua điều đó. Con thấy đấy, giờ mẹ đã ổn rồi. Mẹ cùng 2 đứa đã tự xây được nhà ở dưới ngoại để ở, em gái con cũng đã lấy chồng và bắt đầu cuộc sống mới. Mẹ tin đứng trước đổ vỡ, con người ta sẽ biết các để không khiến nó lặp lại, con sẽ tự tìm ra cách thôi. Trên hết tất cả, mẹ chỉ muốn con được hạnh phúc, nhưng nếu hôn nhân mệt mỏi quá, hãy về nhà với mẹ.” – Mẹ nói với tôi.

***

Câu chuyện của mẹ bắt đầu từ 25 năm trước, khi 18 tuổi, bố mẹ tôi kết hôn. Mẹ tôi vốn là người thông minh, nhanh nhẹn, sinh ra và lớn lên ở một vùng quê nghèo ngoại thành Hà Nội. Trong gia đình đông con, nhất là con gái, nên việc học hành của mẹ bị bỏ dở khi hết cấp 2. Ước mơ của mẹ là được đi học, nên sau này dù có khó khăn thế nào mẹ cũng cố gắng để các con được học hành tử tế.

Gia đình bố tôi cũng ở cùng làng, ông nội mất sớm vì chiến tranh, một tay bà nội nuôi nấng 4 người con, trong đó, bố tôi là cả. Tôi từng hỏi mẹ: Khi quyết định kết hôn, bố mẹ có yêu nhau không? Vì sao bố mẹ lấy nhau? Mẹ trả lời: Vì có tôi.

Và rồi đám cưới diễn ra khi bố mẹ mới 18 tuổi, không đăng ký kết hôn, chỉ một đám cưới nhỏ trong làng rồi về ở cùng nhau. Mẹ tôi trở thành vợ, thành mẹ, thành con dâu như vậy.

Người ta thường nói: “Ruộng sâu trâu nái không bằng con gái đầu lòng” nên khi tôi sinh ra là con gái, cả gia đình nội ngoại mừng vui, bố mẹ tôi cũng gắn kết hơn. Nhưng cuộc sống bắt đầu sóng gió khi em gái tôi ra đời sau đó 2 năm. Bố mẹ tôi thường xuyên cãi nhau rồi bố rượu chè, cờ bạc, kinh tế gia đình ngày càng khó khăn. Khi ấy bố mẹ tôi mới chỉ 21 tuổi thôi, lứa tuổi mà nếu như sống ở thời bây giờ mấy ai phải gánh trên vai cơm áo gạo tiền, mẹ già con nhỏ. Mẹ tôi quyết định ly thân, mang em gái tôi về nhà ngoại, sống 2 năm đến khi bố thay đổi mới trở về.

blog radio, Đêm nằm lắng nghe câu chuyện của mẹ

Những ký ức của tôi trong 2 năm đó chỉ là những trận đòn roi khi khóc đòi mẹ và trốn xuống nhà ngoại ở với mẹ. Thương tôi mẹ lại về cùng bố dọn ra ở riêng ở trong một căn nhà nhỏ 20m2.

“Mẹ có hối hận vì trở về không, nếu có cơ hội quyết định lại, mẹ có muốn sống tiếp cùng bố lúc đấy không?” - Tôi hỏi mẹ. Mẹ vẫn sẽ về, để 2 đứa có tuổi thơ hạnh phúc trong tình yêu thương của cả bố và mẹ. Nhờ quyết định khi ấy, chúng tôi có thêm 20 năm sống trong gia đình yên ấm và được học hành. Những cuộc cãi vã ít dần, bố dần cũng đã bớt đi vài tật xấu, còn mẹ thì ngày càng cam chịu và khéo léo hơn. Con người ai cũng sẽ trưởng thành theo thời gian.

Cuộc sống thay đổi khi có tiền, cơn sốt nhà đất những năm 2009 - 2010 mang đến cho gia đình tôi một khoản tiền từ việc đền bù đất ruộng dự án và bà nội bán một phần mảnh vườn để cho bố tôi và chú xây nhà cửa khang trang hơn. Tôi chưa từng nhìn khoản tiền đó, cũng không biết nó bao nhiêu, tôi chỉ nhìn thấy bố tôi thay đổi. Càng ngày càng đi xa, lao vào những cuộc chơi, chi tiêu bạt mạng, khoe khoang như mình là đại gia, mua xe ô tô rồi lại bán. Số lần bố đổi xe có lẽ còn nhiều hơn số lần tôi ngồi trên đó, càng về sau càng tồi tàn và rẻ hơn. Đứng trước sự gia trưởng của bố, mẹ chẳng thể làm gì.

Nhớ lại khi ấy, tôi học lớp 12, mong muốn duy nhất của tôi là đỗ đại học để được ra khỏi nhà một cách chính đáng. Dù sống chết thế nào tôi cũng phải học để không phải chịu đựng thêm nữa. Tôi đã từng nghĩ, nếu như mình đỗ đại học, liệu rằng mình nói bố có thay đổi, có nghe mình không. Không có chuyện đó đâu, bản tính con người không dễ dàng thay đổi. Ngày ngày nhìn bố ngủ tới 12 giờ trưa đợi mẹ đi làm quần quật cả sáng hoặc chúng tôi đi học về nấu cơm cho ăn rồi lại ngủ tới chiều, tối ăn cơm xong đi chơi 1,2 giờ đêm mới về. Tôi trở lên lạnh nhạt và cũng chẳng còn muốn nói chuyện gì với bố. Chỉ nghĩ đến việc phải chịu đựng cuộc sống ngột ngạt ở nhà là tôi lại muốn xách ba lô lên đi ra Hà Nội. Mẹ nói khi ấy mẹ rất sợ tôi gặp chuyện gì, vì mẹ biết bố làm tôi trở lên nóng tính hơn, dễ cáu gắt, 2 người gần như không thể thở chung một bầu không khí.

Đến khi đỗ đại học, sống xa ra đình ở ngoài Hà Nội, tôi mới dần trở lại bình thường. Em gái tôi cũng bị như vậy khi học lớp 12, áp lực thi cử cùng với gia đình lục đục khiến nó mất phương hướng. Một gia đình đổ vỡ không đáng sợ bằng khoảng thời gian chịu đựng trước đó, nó thật khủng khiếp với những đứa con.

blog radio, Đêm nằm lắng nghe câu chuyện của mẹ

Tôi ra trường sớm sau 3 năm học đại học, đi làm, cảm giác thật hạnh phúc khi có thể kiếm tiền đỡ đần cuộc sống gia đình. Tôi gần như lao vào công việc để kiếm thật nhiều tiền cho mẹ và em gái có cuộc sống tốt hơn, lo cho em học xong. Khoảng thời gian đó, khi chúng tôi xa nhà, là lúc mẹ phải một mình đối diện với tất cả. Bố tôi có bồ. Bố đi tìm kiếm đứa con trai với cô gái kém tôi 1 tuổi. Đến giờ tôi vẫn chưa hiểu được tại sao con người ta mong muốn một đứa con trai đến vậy.

Tôi chỉ là người chứng kiến trong chuyện này, tôi hiểu mẹ tôi đau khổ, khi mất đi tất cả những điều mẹ cố gắng vun đắp trong 25 năm, mẹ tổn thương trước những lời nói phũ phàng, hắt hủi của bà nội và bố, mẹ trắng tay khi cũng không được pháp luật bảo vệ vì không có giấy đăng ký kết hôn. Thứ còn lại duy nhất của mẹ là tôi và em gái.

“Mẹ cần thời gian để vượt qua điều đó. Con thấy đấy, giờ mẹ đã ổn rồi. Mẹ cùng 2 đứa đã tự xây được nhà ở dưới ngoại để ở, em gái con cũng đã lấy chồng và bắt đầu cuộc sống mới. Mẹ tin đứng trước đổ vỡ, con người ta sẽ biết các để không khiến nó lặp lại, con sẽ tự tìm ra cách thôi. Trên hết tất cả, mẹ chỉ muốn con được hạnh phúc, nhưng nếu hôn nhân mệt mỏi quá, hãy về nhà với mẹ.” – Mẹ nói với tôi.

Câu chuyện đêm đó kết thúc khi mẹ tôi chìm vào giấc ngủ với giọt nước mắt còn chưa khô. Còn tôi thì thao thức với suy nghĩ trong lòng, trong cuộc hôn nhân của bố mẹ tôi, không thể nói hoàn toàn ai đúng, ai sai. Bố có lựa chọn cuộc sống của mình, bố sẽ phải tự chịu trách nhiệm cho lựa chọn đấy, bố sai ở cách giải quyết khi vấn đề phát sinh. Mẹ bị tổn thương cũng xuất phát từ những lựa chọn của mẹ, khó trách được khi một người phụ nữ truyền thống quen cam chịu như mẹ phải trải qua những chuyện như vậy. Điều bố mẹ tôi cần là ngồi lại giải quyết dứt điểm với nhau, kết thúc tất cả.

© Hà Lan Nhi – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mưa nào mà không tạnh?

Mưa nào mà không tạnh?

Mưa tầm tã, rào rạt. Mãi khi bình minh ló rạng cũng là lúc em nhận ra mình đã khóc lâu đến nhường nào. Chín mươi chín cuộc gọi nhỡ từ mẹ.

Ai bán

Ai bán

Ai bán cho tôi nửa trò đời Tôi về ủ thành rượu uống chơi Nhăm nhi từng chút hồn tản mạn Trở lại tuổi thơ thấy mẹ cười

Tía là quê hương

Tía là quê hương

Năm đó nếu không có tía, nếu tía không ôm con về thì con đâu được như hôm nay. Tía vừa là ba vừa là mẹ của con, tía là những gì yêu thương thân thuộc nhất của quê mình mà con chỉ có thể nói tía là quê hương. Tía là cả vùng quê của mình đã thấm vào con đã thành máu chảy trong con ba

Giá như cậu biết sống làm người tốt sớm hơn!

Giá như cậu biết sống làm người tốt sớm hơn!

Thật sự, giờ cậu đã hiểu ra tôi và biết thương tôi. Cái ôm hòa giải gỡ bỏ mọi nút thắt suốt tám năm qia. Đó cũng là lần đầu và cũng là lần cuối cùng cậu thật tâm xem tôi là chị dâu của cậu, chúng tôi được là chị em.

Đa ơi

Đa ơi

Đa ơi! Sao buồn thế Trông bọn trẻ đến tìm Suốt thời gian im tiếng Lặng lẽ một niềm riêng

Nếu yêu anh là một ván cược thì kết quả nào cho em? (Phần 5)

Nếu yêu anh là một ván cược thì kết quả nào cho em? (Phần 5)

Cảm ơn cuộc gặp gỡ ấy đã đưa chúng mình từ hai người xa lạ đến với nhau thành người thương. Từ nay mình không còn một mình nữa mà có người cạnh bên quan tâm và yêu thương.

Làm gì để sống hạnh phúc?

Làm gì để sống hạnh phúc?

Chính bản thân bạn, sống trong chính câu chuyện của mình nhưng cũng không biết mình có đang thực sự hạnh phúc hay đang cố ích kỷ che đậy một vết thương cũ.

Thuận vợ thuận chồng

Thuận vợ thuận chồng

Dù có lúc “Cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt” nhưng cuối cùng họ vẫn nghĩ đến cái nghĩa cái tình, vẫn “ăn đời ở kiếp” với nhau, cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, giữ cho tổ ấm gia đình luôn được bền vững, tốt đẹp.

Các tầng mây

Các tầng mây

Tôi muốn có một người ngang tầm với mình, không phải về gia cảnh mà là mindset, anh có thể giàu hoặc nghèo hơn tôi nhưng về tư duy sống thì chúng ta phải đồng điệu.

Nếu yêu anh là một ván cược thì kết quả nào cho em? (Phần 4)

Nếu yêu anh là một ván cược thì kết quả nào cho em? (Phần 4)

Có lẽ mình là một cô gái may mắn và hạnh phúc khi nhận được lời tỏ tình trực tiếp như thế. Có thể những lời tỏ tình có thể không quá ngọt ngào trau chuốt thế nhưng lại thật chân thành. Ngày trước lúc mình chọc anh thế mối quan hệ của cả hai đang là gì, anh bảo rằng bản thân không muốn nói những lời quan trọng thông qua tin nhắn. Có thể thấy anh nghiêm túc với mối quan hệ này như thế nào.

back to top