Phát thanh xúc cảm của bạn !

Để em rời xa mà sao lòng đau đến vậy

2019-11-07 01:30

Tác giả: Nguyễn Trúc Vy


blogradio.vn - Khi em nói lời chia tay, anh đã gật đầu. Chính anh là kẻ bằng lòng trả lại tự do cho em vậy mà sao nỗi nhớ giờ đây lại giày vò anh đến thế.

***

Phố vắng thênh thang, một chiều Hà Nội buồn hiu hắt. Anh thẫn thờ rảo bước qua con đường gạch đỏ quen thuộc, gió đìu hiu đem những lá vàng khô rơi vãi khắp lối về. Mặt trời dần khuất bóng sau hàng cây cổ thụ, nắng chói lóa của buổi chiều thu biến thành những ánh hoàng hôn lấp ló nhuộm hồng cả một bầu trời Hà Nội. Anh bỗng nhận ra mình đang bước vội hơn. Đâu có lẽ cũng vì không muốn một mình lẻ bóng trong chiều tan tầm người ta đón đưa nhau vồn vã đến thế.

Đằng sau cánh cửa phòng là một căn phòng trống rỗng bóng dáng người. Mọi thứ vẫn y nguyên như lúc sáng khóa cửa ra đi. Những mảnh áo quần vứt bừa bãi trên sàn nhà, đĩa đồ ăn sáng còn dở dang và vài ba mẩu giấy lặt vặt còn vương trên chiếc sofa nỉ màu đỏ lạnh lẽo. Vứt chùm chìa khóa lên mặt bàn và chẳng buồn đắn đo liệu nó có hạ cánh đúng nơi hay đã lăn vào một xó xỉnh khó tìm, anh nặng nề thả mình xuống chiếc sofa, nhắm nghiền mắt. Thế là đã lại trôi qua một ngày nữa gồng mình lên quay cái vòng quay vô vị của cuộc sống bon chen chốn đô thị rồi đấy. Không một suy tư trong đầu, không một cảm xúc trong tim. Anh từ từ để giấc mơ nuốt chửng mình vì dường như trong đó mọi thứ có thể dễ chịu hơn chăng?

ip

Tỉnh dậy khi căn phòng nhỏ đã bị bóng tối nuốt chửng, có đôi ba tiếng người ta bày bát đĩa, í ới gọi nhau cho bữa tối. Cơn đau dạ dày bỗng nhiên bột phát, khiến cả người anh bất động trong một cơn đau rên rỉ. Đợi cho nó qua đi, anh với lấy cái cặp làm việc, lờ mờ lục tìm chiếc điện thoại - dường như là người bạn duy nhất bên cạnh anh lúc này. Màn hình điện thoại sáng bừng lên trong đêm tối, anh chợt bần thần trước bức ảnh vẫn còn lưu trên màn hình chính. Nụ cười của em, ngời lên trong một ngày nắng hạ đẹp tuyệt vời và trong dòng kí ức ngọt ngào của anh. Ngày ấy đôi ta đã bỏ mặc hết những bộn bề của cuộc sống đô thị, cùng nhau trở về miền nông thôn mà em vẫn thường đùa rằng muốn ta cùng “trồng rau và nuôi thêm cá”. Ngày ấy là ngày đẹp hơn thảy mọi niềm vui trong cuộc đời cộng lại.

Ta đã thuê một căn phòng nhỏ có ánh sáng lung linh rực rỡ trong những đêm muộn em ngả vào lòng anh, gảy một khúc ca trên cây đàn ukulele đầy êm ái. Ta đã trao nhau những cái ôm thật chặt, những nụ hôn nồng nàn ngất ngây. Làn môi mềm của em, mái tóc dài màu đen bồng bềnh thường khiến anh nghĩ tới những gợi sóng lấp lánh trong đêm, đôi gò má vẫn hay ửng hồng trước những lời đùa vẩn vơ của người khác. Và em có một cách thật riêng để nói ba tiếng “em yêu anh”. Em sẽ không nói như vậy đâu, mà em sẽ ghì anh thật chặt rồi vò mái tóc anh đến khi chúng xơ lại một mớ rối xù và khẽ thì thầm “đồ ngốc.”

Rán qua loa hai quả trứng, hâm nóng lát bánh mì và một tách trà xanh rồi đặt chúng xuống chiếc bàn nhỏ trước ti vi. Anh theo thói quen cũ bật chiếc ti vi lên trong khi cố nuốt thức ăn xuống cổ họng đắng ngắt. Một bộ phim mà anh chưa từng xem, dù cố chú ý vào từng khung hình nhưng cũng không thể dõi theo nội dung phim là gì. Trút một tiếng thở dài đã nén từ lâu trong lồng ngực căng phồng đến ngộp thở, nước mắt anh trào ra. Anh đã khóc thật rồi, anh không thể kìm nén được nữa em à. Những giọt nước mắt cay đắng cứ đua nhau rơi lã chã xuống nền nhà. Mọi thứ xung quanh mờ đi, nhạt nhòa dần, cả trong kí ức lẫn thực tại. Khi em nói lời chia tay, anh đã gật đầu. Chính anh là kẻ bằng lòng trả lại tự do cho em vậy mà sao nỗi nhớ giờ đây lại giày vò anh đến thế.

Em là một đóa hoa dại nở rộ ngay cả giữa chốn phố thị xô bồ. Em cần được quan tâm, cần được tưới nước và chăm sóc mỗi ngày. Nhưng ra là anh chỉ là kẻ khờ nắm lấy em nhưng chẳng hề biết nâng niu. Ta đã bên nhau say đắm những ngày mình còn trẻ và còn ngây dại, ta đã thì thầm vào tai nhau những lời yêu chân thành nhất mà hai con người trên thế giới có thể trao nhau. Rồi ta đánh mất nhau trong khi dòng đời cuốn xoay bóp nghẹt bờ vai ta, những nhu cầu vật chất hèn mọn khiến đôi mắt trong trẻo của anh mờ dần và ta không còn đủ sức để giữ lấy tay nhau thêm nữa.

i0o

Anh ngước nhìn ra ngoài khung cửa sổ, nơi bầu trời đêm Hà Nội rực sáng ánh đèn từ những tòa nhà cao tầng như hàng nghìn vì sao lung linh trên mặt đất. Sau tất cả, em cũng rời xa anh. Rồi em sẽ tìm thấy một vòng tay mới, ôm lấy và che chở em dịu dàng trước những giông bão cuộc đời. Nắng rồi sẽ lại lên trong đôi mắt em, trên nụ cười thân thương đã trao anh bao kỉ niệm yêu dấu. Dù ta không bước chung một lối nhưng con đường của anh đã vấn vương hình bóng em và rốt cuộc một tình yêu mới mẻ và ngọt ngào sẽ lại nở rộ trên tàn tro của những niềm đau trong quá khứ. Và lần đầu tiên kể từ khi xa em, anh khẽ buông một tiếng cười nhẹ nhõm.

Anh thu mình trong chăn sau khi thắp lên một chiếc đèn ngủ với thứ ánh sáng ấm áp cho căn phòng. Thay màn hình nền thành một bức ảnh mới và cài chuông báo thức từ năm giờ sáng, có lẽ anh đã sẵn sàng để bước qua một mối tình thật rồi. Sau tất cả, em à, có lẽ đã đến lúc ta bỏ lại những tan vỡ phía sau để bắt đầu một hành trình mới. Rốt cuộc thì, ngày mai ta sẽ lại tìm thấy tình yêu thôi mà, phải không em?

© Nguyễn Trúc Vy – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Điều hối hận thứ nhất

Nguyễn Trúc Vy

Chúng ta phải có sự tự do để trở thành người duy nhất tin vào một điều gì đó

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

Hộp thư mùa thu

Hộp thư mùa thu

Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.

Không được bỏ cuộc

Không được bỏ cuộc

Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.

back to top