Phát thanh xúc cảm của bạn !

Đầu tiên và cuối cùng

2015-10-26 09:11

Tác giả: Đại Lĩnh


blogradio.vn - Đôi khi khoảnh khắc sau cuối không phải là thời điểm làm biến mất sự tồn tại của một điều gì đó. Mà nó là giây phút ta để biết rằng không thể đánh mất những điều quan trọng nhất của cuộc đời.

***

Có những cái đầu tiên đã trở thành cái vĩnh viễn không thể thay thế.

Có những cái sau cùng trở thành thứ ta buộc lòng phải chấp nhận chỉ để lấp vào những chỗ còn thiếu trong vô vàn mảnh ghép đã gần như đầy đủ, hoàn chỉnh của cuộc sống.

Thường thì chúng ta cho rằng điều đầu tiên xảy đến luôn để lại ấn tượng khó phai nhất. Luôn đặc biệt hơn rất nhiều so với những lần thứ hai, ba hay bất kì cơ số nào lớn hơn một

Nhưng điều cuối cùng mà ta đón nhận lại đẹp đẽ nhất, viên mãn nhất. Trong vài trường hợp lại khiến ta tuyệt vọng nhất.

Vì sao vậy?

Nếu là lần đầu tiên. Mọi thứ đều tươi mới. Tất cả ngũ quan của chúng ta bị cô nàng "cảm xúc" chi phối sau khi tai đã nghe, mắt đã thấy, mũi đã ngửi. Nó chủ động tiếp nhận sự vật, sự việc từ bên ngoài mà không bị tư duy lấn át nhiều.

Đầu tiên và cuối cùng

Bạn còn nhớ lần đầu tiên khi ăn một quả trứng cá không? Với trẻ con hồi đó. Vị ngòn ngọt, thanh thanh ấy luôn làm cho đứa nào cũng mê mẩn lạ kì. Đến nỗi khi mới tới mùa trứng cá, đứa nào cũng trèo lên cây hái cho được vài quả dù đang non lắm. Một thời gian sau hương vị của nó không còn xa lạ gì với ta nữa, bọn trẻ ngày đó giờ chẳng thiết leo trèo từ cành này sang cành khác như xưa. Đơn giản là vì ngày nay đi tới đường nào hẻm nào cũng xuất hiện cây trứng cá...người ta quét đi còn chưa hết. Bạn cũng đã lớn để đủ nhận thức rằng ăn cái đó cũng chẳng bổ béo gì, chỉ thêm khát nước mà thôi.

Bạn có nhớ lần đầu tiên ánh mắt của cô gái - mối tình đầu trong suốt quãng đời học sinh - chạm vào trái tim chưa từng thổn thức của bạn không? Bạn có nhớ những tin nhắn đầu tiên rung lên khi mới biết sử dụng điện thoại chứ? Có thể rồi một ngày cô gái ấy sẽ làm cho bạn phải đau khổ. Có thể một ngày việc nhắn tin thâu đêm suốt sáng với bạn sẽ trở thành một điều hết sức bình thường và không có gì đáng nói.

Nhưng có chắc bạn sẽ tìm lại được cảm giác đầu tiên khi có người đến gõ cửa tâm hồn mình vào buổi chiều hôm đó lần nữa? Hay thay vì đó là ánh mắt hoài nghi với mối tình thứ hai, thứ ba. Có chắc bạn sẽ ngồi cả tiếng đồng hồ để tìm cách type tin nhắn hoặc gửi icon với những sự tò mò, thú vị? Hay bạn bỏ quên hòm message cả ngày ở nhà mà không thèm đọc, có cầm điện thoại lên thì cũng đinh ninh: "À, của tổng đài ấy mà"

Tất nhiên sẽ có những cảm xúc mới mẻ mà bạn tìm thấy được khác hoàn toàn với lần đầu tiên đã từng trải qua. Chỉ khác ở chỗ cách đón nhận của bạn như thế nào mà thôi...

***

Nếu là lần cuối cùng. Mọi thứ gần như được bạn chọn lựa kĩ càng, chỉn chu, chí ít là chấp nhận nó xảy và điều đó không khiến bạn hối hận hoặc sẽ không đau đáu suy nghĩ thêm lần nào nữa. Có thể là cảm giác hài lòng. Cũng có thể là cảm giác buông xuôi...Cuộc sống luôn cho ta lựa chọn. Chúng ta có quyền bước tiếp với khởi đầu mới hoặc dừng lại bằng một kết thúc được dự báo trước.

Hai vợ chồng nhà nọ đưa nhau ra tòa đòi li hôn. Tòa đồng ý và ngày mai cả hai sẽ có những cuộc sống riêng với số tài sản được chia đôi cho mỗi người một nửa. Trong bữa cơm tối cuối cùng nhau. Cả hai đều về nhà từ rất sớm sau khi tan ca. Đó cũng là lần cuối họ dùng bữa cùng nhau cho nên không ai có ý thức lảng tránh, cố ý về trễ hay cãi vã ầm ĩ như thường ngày.

Anh ngồi vào bàn ăn sau khi chị đã nấu xong những món ăn được bày biện trên bàn. Tất cả có 8 món. Chưa bao giờ chị nấu nhiều như thế. Anh ngạc nhiên lắm, nhưng cũng không nói gì. Lẳng lặng gắp miếng cá thứ nhất cho vào bát. Nhưng vị của nó thật khó ăn. Quá mặn và cũng quá cay. Hình như chị quên rằng anh bị đau thận từ 4 năm trước. Anh chan thêm một muỗng canh. Lần này vị mặn của nó cũng không khác món cá là bao. Anh buông đũa trước cái nhìn của vợ mình.

Đầu tiên và cuối cùng

Hình như đã quá lâu anh không về nhà. Cô đã không còn nhớ được khẩu vị của chồng mình nữa hay sao? Anh cúi đầu, đưa tay lên miệng che tiếng thở dài. Ngày xưa lúc nào cô cũng chỉ nấu vài món thôi, nhưng đã cho vào miệng rồi thì khó mà cưỡng lại. Giống như lúc mới yêu, cô dịu dàng và ngọt ngào như những món ăn lúc nào cũng được bỏ thêm một ít đường mà trước kia anh từng ăn vậy. Cổ họng anh giờ không còn vị mặn của thức ăn nữa. Đắng nghét.

Không phải là cô cố ý cho quá nhiều muối. Nếu có thanh minh vào bây giờ thì chắc chắn cô sẽ nói thế. Nhưng cái lí trí kia đã đè nén bầu cảm xúc vỡ vụn kia không cho phép cô được nói. Thực ra trong lúc nấu cô đã vô tình bỏ hai muỗng muối thay vì một muỗng như đã đinh ninh trong đầu. Thay vì một chút ớt làm nồng nàn thêm món ăn thì cô lại lỡ tay đổ vào cả nửa lọ ớt. Kể từ khi ở một mình nơi căn nhà rộng rãi này trong khoảng thời gian anh đi công tác.Cô chưa bao giờ chuyên tâm vào việc bếp núc như trước. Chế biến rất nhiều nhưng chẳng có món nào ăn được.

Trong thâm tâm, cô tự trách mình đã không nấu được thứ gì ra hồn cho người "chồng cũ" đang ngồi phía đối diện xem như gửi lại lí do mà anh muốn cưới cô lúc ban đầu. Tiêu chuẩn về một người vợ của anh là phải giỏi nữ công gia chánh.

Nhưng cô quá yếu đuối. Nước mắt cô đã lăn dài trên má và từ từ cuốn theo dòng xúc cảm vỡ vụn ấy. Anh cũng khóc.Trong những giây phút giằng xé, không phải người đàn ông lúc nào cũng chỉ biết chửi mắng vợ mình. Người đàn ông cứng cỏi như anh cũng rơi lệ trong hoàn cảnh mà bao nhiêu dằn vặt, bao nhiêu nỗi niềm đổ ập trong giây phút cuối ấy...

"Hay là mình làm lại nhé, được không em!"

Đôi khi khoảnh khắc sau cuối không phải là thời điểm làm biến mất sự tồn tại của một điều gì đó. Mà nó là giây phút ta để biết rằng không thể đánh mất những điều quan trọng nhất của cuộc đời.

Những thứ xuất hiện đầu tiên và cuối cùng trong cuộc đời bạn chắc chắn không thể hoán đổi cho nhau. Nhưng để nói khoảnh khắc đầu tiên hay cuối cùng, khoảnh khắc nào là đẹp nhất thì chính bạn phải tự đi tìm câu trả lời...

Đừng hỏi tôi vì sao...

Tôi chỉ biết nói với bạn rằng, hãy sống trọn vẹn với những điều gì đã đến lần đầu tiên trong cuộc đời của mình. Và hãy trân trọng những thứ cuối cùng đã đi qua trong đời và không thể xuất hiện thêm lần nào nữa.

© Đại Lĩnh – blogradio.vn



Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của blogradio.vn bằng cách gửi bài viết về địa chỉ email blogradio@dalink.vn
yeublogviet

Đại Lĩnh

Và nếu một ngày ta hết yêu.Đau thương rồi cũng sẽ vơi nhiều.Chỉ anh - em tiếc mình đã chẳng.Tha thứ cho nhau...để được yêu...

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top