Dẫu không tìm thấy ai cùng tần số ta vẫn chẳng cô đơn
2022-11-06 01:30
Tác giả:
Nguyễn Mai Linh
blogradio.vn - Sự thay đổi đôi khi chẳng xa lạ mà nó nằm ngay trong chính mỗi người, chỉ có điều, họ có đủ can đảm để nhận thấy, để chấp nhận, để vượt lên và đối mặt. Dẫu không một ai nghe thấy tần số ấy, ta vẫn không cô đơn, rằng có chính chúng ta đồng điệu. Yêu thương bản thân mình là điều cốt yếu cho mọi giá trị của ta, cho mọi vết thương chắc chắn sẽ được chữa lành.
***
Tôi đã từng cô đơn và lạc lõng bước đi những bước nặng nhọc trên mặt đất, tựa như chú cá voi cô độc dạo quanh đại dương mà không chút hồi đáp. Sự thay đổi với tôi có lẽ là một kì tích tuyệt diệu, một sự hồi sinh xanh tươi trở về. Đã có những ngày, tôi ôm gối và bật khóc lặng lẽ. Tôi không dám khóc lớn, vì tin rằng tiếng nức nở ấy cũng đâu thể chạm đến nơi tận cùng nhất của lòng người sâu thẳm. Lạnh lẽo nhất, tàn nhẫn nhất cũng là lòng người, đôi ba lời nói gió thoảng cũng trở thành vũ khí giết chết con tim bé nhỏ.
Sự thay đổi tìm thấy trong khoảng lặng đau đớn ấy như mò kim đáy bể, như nhặt hạt bụi trong vũ trụ bao la. Kẻ đi tìm sự đổi thay vượt trôi như tôi đây đã nhiều lần tuyệt vọng và bế tắc, nhưng không phải không chút hy vọng mong manh. Tôi vẫn nhìn thấy ánh sáng le lói nơi cuối đường hầm.
Tôi vẫn nhớ cặp kính ấy, nụ cười hồn nhiên ấy, ánh mắt ngây thơ và trong trẻo ấy đối mặt với bao người. Tôi đã từng lấy nụ cười khỏa lấp sự đau thương và tổn thất về tinh thần khi nghe lời chê bai, dị nghị về ngoại hình, về những câu nói phủ nhận đi giá trị của bản thân tôi.
Tôi chỉ nghĩ rằng, mình chưa thực sự làm tốt, nhận về lời lẽ ấy không là điều gì quá to tát. Nhưng rồi, để từng vết dao ấy hằn sâu dần dần và tâm hồn, vết thương để lại không thể chữa lành hoàn toàn.
Sự tự ti dẫn lối tôi vào thế giới cô độc của riêng mình, một thế giới u ám chỉ có tôi ngồi ôm gối và rơi lệ. Tôi đi loanh quanh vô định trong chính bản ngã của mình, để nhiều lần trăn trở rằng liệu giá trị tồn tại của mình chỉ có vậy. Sự thay đổi tôi nhận ra ở bản thân mình trong khoảng thời gian ấy đã đi từ vui tươi rồi trở nên thu mình và khép kín, đã lo âu và sợ hãi, đã trách cứ và đôi chút oán hận.
Ai đã nghe câu chuyện của chú cá voi 52hz kia, tất cả đều thấy sự cô độc lạnh lẽo đến đang sợ bao trùm và phủ kín tôi, và che mờ đi sự nhận thức về chính mình không thể trỗi dậy và dẫn lối, khai mở.
Nhưng thứ ánh sáng le lói mà tôi từng nghĩ đến và nhìn thấy khiến cho tôi hiểu rằng chính tôi mới là người cầm chiếc xẻng khỏa lấp đi giá trị của bản thân mình, khỏa lấp đi con đường tự nhận thức và trân trọng chúng. Chú cá voi cứ cất tiếng hát của mình, phát ra tần số riêng biệt nhưng chưa một lần, chú cá ấy hết hy vọng trên hành trình đi tìm tri âm của mình. Còn tôi, yếu đuối và sụp đổ ngay tức khắc, đã không thể yêu thương trọn vẹn con người mình.
Tôi đã để thứ âm thanh bừa bộn ngoài kia ảnh hưởng tới tinh thần và rồi đánh mất đi thứ chìa khóa quan trọng giúp khai mở vũ trụ của bản thân. Bởi, chính mình không tìm thấy giá trị và trân trọng nó, lẽ nào người đời sẽ dành những bông hoa tươi thắm tìm trao cho thứ vốn dĩ đã thuộc về mình. Nhưng, không phải tự tôi đã thấu sự thay đổi tích cực ấy.
“Ở những ngày mình chán ghét bản thân
Ở những ngày chỉ muốn tan biến vĩnh viễn
Ta hãy cùng làm một cánh cửa
Nơi sâu thẳm trái tim cậu
Nếu cậu mở cửa, chân bước tới
Thì nơi ấy sẽ chờ cậu
Chỉ cần tin tưởng chút mà thôi
Bởi nó sẽ an ủi cậu”
Nghe thứ thanh âm đẹp đẽ ấy cất lên trong chính không gian cô độc của chính mình, chúng đã góp nhặt vết thương của tôi, đan lồng và ghép lại, chữa lành tổn thương nơi những vết nứt hình thành. Dẫu chẳng thể hoàn hảo như trước kia, nhưng tôi của hiện tại đã thay đổi để trưởng thành, cứng rắn và chấp nhận mọi đau thương để đổi thay tốt đẹp.
Thứ tôi nhận thấy, không gì khác là sự thay đổi trong sức mạnh nội tại của chính mình, của tâm hồn và của giá trị bản thân. Tôi viết lên những dòng văn đam mê, tôi truyền cho mọi người một nguồn năng lượng tích cực cho mọi người, tôi học giỏi, tôi sáng tạo..Đó là những giá trị tôi khai phá, và còn hơn thế. Tôi không cần phải lắng nghe âm thanh bên ngoài để gắng gượng sửa đổi mình nhưng sau cùng chỉ còn là bao đau đớn.
Tôi chỉ muốn nhìn nhận lại rằng, sự thay đổi đôi khi chẳng xa lạ mà nó nằm ngay trong chính mỗi người, chỉ có điều, họ có đủ can đảm để nhận thấy, để chấp nhận, để vượt lên và đối mặt. Dẫu không một ai nghe thấy tần số ấy, ta vẫn không cô đơn, rằng có chính chúng ta đồng điệu. Yêu thương bản thân mình là điều cốt yếu cho mọi giá trị của ta, cho mọi vết thương chắc chắn sẽ được chữa lành.
© Nguyễn Mai Linh - blogradio.vn
Xem thêm: Không điều gì có thể ngăn cậu làm những gì mình thích | Radio Tâm sự
Bài tham dự cuộc thi viết. Để bình chọn cho bài viết này, bạn hãy nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của mình. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn tham khảo tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Những ngày mưa ấy
Từng hạt rơi tí tách Chẳng giống như năm ấy Giờ tan học, cậu cùng tôi Vui đùa dưới cơn mưa?

Ước về tuổi thơ
Ba mẹ nghèo rám nắng hết làn da Tuổi thơ tôi là các buổi la cà Nào đồng rộng, bến phà, qua rừng rú

Một thoáng đầu thu
Cái cảm giác đấy tôi không bao giờ quên được, nó thực sự đã lưu giấu trong trí óc, thâm tâm tôi. Thiết nghĩ, chắc hẳn mùa thu là mùa đẹp nhất, mang lại cảm giác yên bình nhất khi trải qua những ngày tháng đầu mà tôi bước chân ra ngoài đời và trải nghiệm.

Nếu có kiếp sau nguyện xin không trùng phùng (Phần 4)
Em khổ sở, em đau đớn, người ngoài biết, cả thiên hạ biết, duy chỉ có người ngày ngày nói yêu em là không hề biết điều gì, em thà nhờ tới một người ngoài còn hơn là anh. Anh đối với em không đáng đến mức, em không muốn liên quan bất kì điều gì đến anh.

Nếu có kiếp sau nguyện xin không trùng phùng (Phần 3)
Trái tim anh chỉ thuộc về Hà Lam, một khi cô bước ra rồi anh sẽ đóng chặt trái tim cất nó vào nơi lạnh giá nhất, không ai có thể khiến trái tim anh rung động một lần nữa.

Chặng đường tôi lớn
Tôi bây giờ không được tính là yêu đời, nhưng tôi cũng biết thế nào là hạnh phúc. Thay vì mơ mộng trở thành nhà văn như 5 năm trước, tôi của hiện tại mơ ước được sống lặng lẽ với công việc nhân viên văn phòng bình thường

Gặp nhau khi hai ta đã trưởng thành
Một tình yêu đẹp trong đời tôi với một người hoàn hảo. Có lẽ chính sự hoàn hảo của anh ấy đã chia cắt chúng tôi nhưng tôi vẫn mãi nhớ về anh và những điều đẹp đẽ nhất. Tôi vẫn yêu anh và chờ anh đến ngày hai người có thể nắm tay đi hết cuộc đời.

An nhiên bạn nhé
Rực rỡ khắp nơi nơi Cứ an nhiên bạn nhé Tĩnh tâm tự đáy lòng Hoa bình an sẽ nở Một mai này, biết không?

Tấm lòng người chiến binh
Tấm lòng người cựu chiến binh Sắt son chung thủy nặng tình nước non Mấy mươi năm chí không mòn Gian nan thử thách vẫn còn hôm nay.

Về hang Pác Bó
Cột mốc biên cương nơi Bác hôn đất mẹ Sau bao năm hải ngoại nước ngoài Bàn đá, sàn nằm nơi Người tĩnh tại Giản dị đơn sơ vĩ đại làm sao.